Ba ngàn năm trôi qua, tựa gió thoảng mây bay, tựa một giấc mộng dài không hồi kết. Sự kiện kinh thiên về gã tóc trắng cùng thanh đoản đao đỏ thẫm ngày nào, giờ đây chỉ còn là những lời đồn truyền miệng, là những câu chuyện được thêu dệt trong các tửu lầu, là một vài dòng ghi chép mơ hồ trong những cuốn cổ tịch đã ố vàng vì bụi thời gian. Huyền thoại đã trở thành quá khứ, nhường chỗ cho những trật tự mới, những tranh đoạt mới của cõi tu chân rộng lớn.
Tại Tàng Vân Tông – một trong những đại phái tu chân vang danh khắp Trung Vực, không khí những ngày này bỗng trở nên náo nhiệt khác thường. Lệnh triệu tập về đại hội tỷ thí đã được ban ra, như một ngọn lửa thổi bùng lên khát vọng trong lòng mỗi đệ tử, từ những thiên tài được vạn người ngưỡng mộ cho đến cả những người vẫn đang âm thầm nỗ lực trong góc khuất. Làn sóng hồi tông như triều cường cuộn trào, mang theo cả hy vọng và tham vọng.
Trong số những đệ tử đang trên đường trở về, có một người tên là Dạ Thần. Chàng là đệ tử ngoại môn, tư chất tu hành chẳng mấy nổi trội, thường bị xem là "thiên phú hữu hạn". Thế nhưng, ẩn sau vẻ ngoài bình thường đó là một tâm hồn lặng lẽ mà sắc bén tựa thanh kiếm giấu trong vỏ, một ý chí kiên định được tôi luyện qua năm tháng khổ tu. Chàng không có linh căn kỳ dị, nhưng lại có một đôi mắt tinh tường và một cái đầu luôn tính toán trước ba bước.
Lúc này, tại một thôn trang hẻo lánh cách tông môn vài ngày đường, Dạ Thần vừa cẩn thận gấp lại thư triệu tập. Ánh mắt chàng lặng lẽ nhìn về phương xa, nơi những đỉnh núi của Tàng Vân Tông ẩn hiện giữa mây trắng lững lờ. 'Đại hội lần này,' chàng thầm nhủ, 'ta phải giành được một vị trí cao. Chỉ có như vậy mới có cơ hội vào Tàng Kinh Các, tìm kiếm manh mối về Vô Cực Tâm Kinh để giải trừ hàn độc cho muội muội.'
Nghĩ vậy, chàng khoác lên người bộ đạo bào mộc mạc, đeo trường kiếm sau lưng, rồi nhanh chóng lên ngựa, nhắm thẳng đường về tông.
Đường núi gập ghềnh, lúc xuyên qua những cánh rừng cổ thụ âm u, không khí ẩm ướt mùi lá mục; lúc lại băng qua những đồng hoang cỏ úa cháy vàng, nơi gió thổi mang theo hơi nóng của đất. Khi Dạ Thần đang thúc ngựa qua một đoạn đường vắng, ánh mặt trời bị lá cây che khuất, thì tiếng hí khẽ của ngựa vang lên. Con tuấn mã bất ngờ dừng lại, đôi tai vểnh cao, cảnh giác.
Dạ Thần ghìm cương, mắt khẽ nheo lại. Chàng không chỉ cảm nhận được sự bất thường, mà còn ngửi thấy một mùi hương lạ. Không phải mùi máu tanh, cũng không phải mùi yêu khí, mà là một mùi hương thanh khiết, dịu dàng tựa hoa lan trong sớm mai, một mùi hương không thuộc về chốn hoang dã này.
Khi ánh mắt chàng nhìn về phía trước, nơi con đường mòn khuất sau một rặng cây, một thân ảnh lọt vào tầm mắt. Đó là một nữ tử. Nàng mặc y phục màu xanh nhạt như lá non, mái tóc đen nhánh được búi hờ, cài một cây trâm ngọc thạch lấp lánh sắc lục. Gương mặt nàng thanh tú đến độ khiến người ta ngỡ rằng vừa lạc vào cõi mộng.
Nhưng thứ khiến Dạ Thần thực sự sững người, đến mức quên cả hơi thở, không phải là nhan sắc kinh diễm kia, mà là đôi mắt của nàng. Đôi mắt ấy trong như nước hồ thu, tĩnh lặng như mặt biển không gợn sóng, nhưng lại ẩn giấu một chiều sâu khó tả, một nỗi bi thương xa xăm như đã từng chứng kiến ngàn vạn lần trăng tròn, vạn kiếp luân hồi.
Thấy có người lạ, nữ tử giật mình, vô thức lùi lại một bước, bàn tay giấu trong tay áo khẽ siết chặt. Ánh mắt nàng sắc như dao, quét nhanh qua Dạ Thần, từ bộ đạo bào đến thanh kiếm sau lưng, một sự đánh giá lạnh lùng và đầy cảnh giác.
Dạ Thần xuống ngựa, chắp tay nhẹ nhàng, cố gắng tỏ ra vô hại.
"Tiểu thư, nơi này hoang vắng, ít người qua lại. Nếu không phiền, tại hạ nguyện đưa tiểu thư một đoạn đường về thành."
Nữ tử do dự một lúc. Sự băng giá trong ánh mắt nàng dịu đi đôi chút khi nhìn vào đôi mắt chân thành của chàng.
"Đa tạ công tử," giọng nàng có chút lạnh nhạt, nhưng đã không còn sự đề phòng gay gắt, "tại hạ không cần."
Dạ Thần mỉm cười, không chấp nhận lời từ chối. Chàng vẫn kiên nhẫn đứng đó. Cuối cùng, nữ tử khẽ thở dài, như thể đã quá mệt mỏi để tranh cãi.
"Tiểu nữ... Lạc Anh. Nếu... nếu không quá phiền, vậy xin đa tạ công tử."
Hai người cùng cưỡi một ngựa, chàng ngồi sau giữ cương, tay cách nàng một khoảng rất lễ độ. Không khí có chút tĩnh lặng, chỉ có tiếng vó ngựa gõ đều trên con đường đất và tiếng gió khẽ xào xạc qua những tán lá. Dạ Thần không cố bắt chuyện, chàng chỉ im lặng, cảm nhận hơi ấm thoang thoảng từ người ngồi trước, một sự gần gũi xa lạ khiến tâm hồ vốn tĩnh lặng của chàng gợn lên những con sóng lăn tăn.
Lạc Anh cũng im lặng. Nàng ngồi thẳng lưng, vẻ ngoài vẫn lạnh lùng, cảnh giác, nhưng trong lòng lại không hề yên ả. Nàng cảm nhận được sự điềm đạm, sự tôn trọng từ người nam tử phía sau. Hắn không có ánh mắt dò xét, không có những lời nói sáo rỗng. Chỉ có sự tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng an toàn đến lạ.
Khi bóng chiều đổ dài, nhuộm vàng cả cánh rừng, họ cuối cùng cũng đến được cổng thành. Thành đô sầm uất hiện ra, tiếng người ngựa huyên náo, tiếng rao hàng vang vọng, đối lập hoàn toàn với sự tĩnh mịch của núi rừng.
Ngay khi ngựa vừa dừng lại, Lạc Anh đã nhẹ nhàng nhảy xuống, không một chút do dự. Nàng quay lại, cúi đầu thật sâu với Dạ Thần, một sự cảm tạ chân thành.
"Đa tạ công tử đã hộ tống. Ân tình này, Lạc Anh xin ghi nhớ. Con đường phía trước, tiểu nữ có thể tự lo liệu."
Dứt lời, không đợi Dạ Thần đáp lại, nàng xoay người, thân ảnh áo xanh nhanh chóng hòa vào dòng người tấp nập, như một giọt nước hòa vào biển cả, biến mất không một dấu vết.
Dạ Thần ngồi trên lưng ngựa, ngẩn người nhìn theo hướng nàng vừa đi, một cảm giác hụt hẫng khó tả dâng lên trong lòng. Chàng còn chưa kịp hỏi nàng sẽ đi đâu, khi nào gặp lại. Cuộc tương phùng ngắn ngủi, tựa một giấc mộng, đến và đi quá vội vàng. Chàng khẽ thở dài, trong tâm trí vẫn còn vương lại hình ảnh đôi mắt sâu thẳm và mùi hương thanh khiết đó. Lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vừa hoang mang lại vừa chờ đợi. Chàng không biết cuộc gặp gỡ này sẽ dẫn lối đến đâu, chỉ biết rằng, con đường trở về Tông môn của mình, dường như đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.