Cánh cửa gỗ Thiết Mộc nặng trịch từ từ mở ra, phát ra một tiếng kẽo kẹt chói tai. Con Hắc Lân Tê đang say ngủ bên trong lập tức giật mình tỉnh giấc. Nó mở bừng đôi mắt to như hai cái chuông đồng, đỏ rực phừng phừng lửa giận.
Nó nhìn thấy Lâm Phong, một sinh vật nhỏ bé vừa xâm phạm lãnh địa của nó. Một luồng khí tức hung hãn, bạo ngược lập tức tỏa ra từ cơ thể khổng lồ của nó. Nó đứng bật dậy, bốn cái chân to như cột đình dậm mạnh xuống đất, khiến mặt đất khẽ rung chuyển.
"Phì! Phì!"
Nó thở ra hai luồng khí trắng từ lỗ mũi, cái đầu to lớn lắc lư, chiếc sừng đen nhánh sắc bén chĩa thẳng về phía Lâm Phong, sẵn sàng lao tới húc tung mọi thứ. Các đệ tử khác đứng từ xa quan sát, mặt ai nấy đều lộ vẻ hả hê, chờ xem kịch vui, chờ xem tên đệ tử mới này sẽ bị húc bay ra ngoài như thế nào.
Lâm Phong cảm nhận được luồng áp lực mạnh mẽ. Con thú này, chỉ tính riêng sức mạnh vật lý, có lẽ không thua kém cú đấm toàn lực của Vương Mãng là bao. Nếu là người khác, có lẽ đã sợ đến mức chân tay mềm nhũn.
Nhưng Lâm Phong lại không hề sợ hãi. Trái lại, hắn cảm thấy một sự tò mò. Hắn không nhìn con thú bằng ánh mắt của một kẻ chinh phục hay một người quản giáo. Hắn chỉ đứng yên, ánh mắt bình tĩnh, trong suốt, không mang theo một chút ác ý hay sợ hãi nào.
"GRÀO!"
Thấy kẻ xâm nhập không hề có ý định lùi bước, sự kiêu ngạo của Hắc Lân Tê bị khiêu khích. Nó gầm lên một tiếng long trời lở đất rồi cúi đầu xuống, bốn chân bắt đầu cào đất, chuẩn bị cho một cú húc hủy diệt.
Trong khoảnh khắc căng thẳng đó, Lâm Phong theo bản năng đã làm một việc. Hắn không vận công, không chuẩn bị chiến đấu. Hắn chỉ thả lỏng cơ thể, để cho luồng Hỗn Độn khí trong đan điền tự do lưu chuyển, và một tia khí tức cực nhỏ, nguyên thủy, cổ xưa, vô tình thoát ra khỏi cơ thể hắn, hòa vào không khí.
Đó là khí tức của sự khởi nguyên, khí tức của trời đất thuở hồng hoang.
Con Hắc Lân Tê đang chuẩn bị lao tới bỗng nhiên khựng lại. Cúi đầu của nó từ từ ngẩng lên, cái mũi to phì phò liên tục hít ngửi không khí. Sự hung hãn trong mắt nó dần được thay thế bằng một sự hoang mang, bối rối.
Nó cảm nhận được một mùi hương. Một mùi hương vô cùng quen thuộc, thân thương, giống như mùi của đất mẹ, của núi sâu, của dòng suối nguồn đã nuôi dưỡng tổ tiên nó từ vạn năm trước. Mùi hương này không hề mang tính xâm lược, ngược lại còn khiến cho huyết mạch hoang dã trong người nó cảm thấy một sự thôi thúc muốn đến gần, muốn thần phục.
Sự hung dữ của nó đối với con người được hình thành từ những lần tiếp xúc với các đệ tử khác – những người hoặc là mang theo linh lực khiến nó cảm thấy bị đe dọa, hoặc là mang theo sự sợ hãi khiến nó càng thêm hung hăng. Nhưng kẻ đứng trước mặt nó lúc này, trên người lại tỏa ra một khí tức khiến linh hồn nó phải rung động.
Cú húc đã không xảy ra. Hắc Lân Tê chỉ đứng đó, cách Lâm Phong chừng năm trượng, liên tục thở phì phò, cái đuôi to lớn thỉnh thoảng lại quật xuống đất một cái, tỏ vẻ không biết phải làm sao.
Lâm Phong cũng nhận ra sự thay đổi của nó. Hắn không hiểu tại sao, nhưng hắn biết mối nguy hiểm trước mắt đã tạm thời qua đi. Hắn không khiêu khích nó thêm, mà bình tĩnh cầm lấy dụng cụ, bắt đầu công việc dọn dẹp của mình. Hắn di chuyển chậm rãi, cố gắng không gây ra tiếng động lớn.
Trong lúc dọn dẹp, hắn cầm lên một nắm Thanh Tinh Thảo, loại cỏ mà Tôn đại thúc nói là thức ăn của Hắc Lân Tê. Vừa chạm vào, hắn lập tức cảm nhận được một luồng mộc linh khí tinh thuần, dồi dào tỏa ra từ loại cỏ này. So với linh khí tạp loạn ở Phế Tuyền, loại linh khí này vô cùng tinh khiết và ôn hòa.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn. Ở Linh Thú Viên, ngay cả cỏ cho thú ăn cũng là một loại tài nguyên tu luyện!
Hắn âm thầm vận chuyển Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết, một lực hút vô hình tỏa ra từ lòng bàn tay, lặng lẽ hấp thu linh khí từ nắm cỏ. Cảm giác sảng khoái lan tỏa khắp cơ thể. Tốc độ hấp thu linh khí tinh thuần này tuy không nhanh bằng ở Phế Tuyền, nhưng lại vô cùng ổn định và an toàn.
Sau khi dọn dẹp xong, Lâm Phong ôm một bó Thanh Tinh Thảo lớn, tiến về phía con Hắc Lân Tê vẫn đang đứng nhìn hắn đầy cảnh giác. Hắn không ném cỏ xuống đất, mà từ từ quỳ một chân xuống, đưa bó cỏ ra phía trước.
Hắc Lân Tê do dự một lúc. Nó nhìn bó cỏ thơm ngát, rồi lại nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Lâm Phong. Cuối cùng, bản năng chiến thắng sự cảnh giác. Nó từ từ bước tới, cúi cái đầu to lớn xuống, và bắt đầu gặm những ngọn cỏ trên tay Lâm Phong. Cái lưỡi thô ráp của nó lướt qua lòng bàn tay hắn, mang lại một cảm giác nhột nhột.
Cảnh tượng này đã lọt vào mắt của Tôn đại thúc và một vài đệ tử khác đang lén lút quan sát từ xa.
Tất cả bọn họ đều há hốc mồm.
"Trời... trời đất! Con Hắc Lân Tê... nó lại ăn cỏ trên tay của người mới?"
"Không thể nào! Ta từng thử cho nó ăn, suýt nữa thì bị nó húc cho lòi ruột!"
"Tên nhóc này rốt cuộc đã làm cái gì vậy?"
Tôn đại thúc là người kinh ngạc nhất. Ông ta đã chăm sóc linh thú mấy chục năm, chưa từng thấy chuyện lạ như vậy. Con Hắc Lân Tê này cực kỳ kiêu ngạo, ngay cả ông ta cũng phải rất cẩn thận khi tiếp xúc. Vậy mà một tên đệ tử mới đến ngày đầu tiên đã có thể thân thiết với nó như vậy.
Khi Lâm Phong hoàn thành công việc và bước ra khỏi chuồng, Tôn đại thúc đã đứng đợi sẵn. Ánh mắt của ông ta nhìn Lâm Phong đã hoàn toàn khác. Sự lạnh nhạt ban đầu đã biến mất, thay vào đó là một sự tò mò và một chút nể trọng.
"Tiểu tử, ngươi đã làm thế nào?" ông ta hỏi thẳng.
"Đệ tử cũng không biết," Lâm Phong thành thật đáp, đây là câu trả lời quen thuộc của hắn. "Có lẽ... nó không cảm thấy đệ tử có ác ý."
"Không có ác ý?" Tôn đại thúc lẩm bẩm, rồi bật cười. "Ha ha, trên đời này có biết bao nhiêu người không có ác ý, nhưng có mấy ai được Hắc Lân Tê cho lại gần? Tiểu tử, ngươi trời sinh đã có 'thú duyên'. Đây là một loại thiên phú hiếm có."
Ông ta vỗ vỗ vai Lâm Phong, thái độ thân thiện hơn hẳn. "Làm tốt lắm. Cứ tiếp tục như vậy. Ở Linh Thú Viên này, chỉ cần ngươi được lũ súc sinh này yêu quý, thì không ai có thể bắt nạt được ngươi."
Lâm Phong gật đầu, trong lòng khẽ thở phào. Xem ra, thử thách đầu tiên, hắn đã vượt qua một cách không thể thuận lợi hơn.
"Ngươi có thiên phú như vậy, chỉ chăm sóc một con Hắc Lân Tê thì hơi lãng phí," Tôn đại thúc đột nhiên nói, ánh mắt nhìn về phía sâu trong thung lũng, nơi có những cái chuồng còn lớn hơn và được canh gác cẩn mật hơn. "Nơi đó mới là chỗ ở của những 'lão tổ tông' thực sự của Linh Thú Viên này."
Ông ta hạ giọng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. "Có một 'vị' ở trong đó, tính tình còn cổ quái hơn Hắc Lân Tê gấp trăm lần, đã không ăn không uống, không cho ai lại gần suốt mấy tháng nay. Ngay cả các trưởng lão cũng phải bó tay. Tiểu tử, có lẽ... ngươi chính là hy vọng của chúng ta."
Tôn đại thúc chỉ tay về một khu vực bị sương mù bao phủ ở phía xa. Mặc dù cách rất xa, Lâm Phong vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng cổ xưa, tang thương, nhưng cũng ẩn chứa một sức mạnh kinh hoàng, đang phát ra từ nơi đó.
Luồng khí tức đó khiến cho Hỗn Độn khí trong người hắn khẽ rung động một cách khác thường.
Một thử thách vừa qua, một bí ẩn và một cơ duyên còn lớn hơn, đã mở ra trước mắt hắn.