Mệnh lệnh của Huy vang lên, dứt khoát và lạ lùng trong không khí căng như dây đàn. Không có sự do dự, không có sự hô hào sáo rỗng. Chỉ có sự phân công lạnh lùng và hiệu quả. Tiểu đội trưởng trên danh nghĩa đang nằm trong trạm cứu thương tạm bợ, và giờ đây, quyền chỉ huy đã mặc nhiên được trao cho người lính vừa tái sinh.
"Tuấn! Cùng hai đồng chí nữa, lên nóc nhà kia! Yểm trợ từ trên cao!" Huy chỉ vào một ngôi nhà hai tầng có vị trí quan sát tốt nhất con phố Hàng Chiếu. "Bắn khi chúng lọt vào tầm hiệu quả! Đừng bắn sớm, đừng lãng phí đạn!"
Tuấn, ánh mắt rực lửa vì tin tưởng, gật đầu lia lịa. "Rõ!" Cậu nhanh chóng chọn thêm hai người và biến mất trong một lối đi tối tăm dẫn lên gác.
"Lão Hùng!" Huy quay sang người nông dân trầm lặng. "Lựu đạn của lão còn mấy quả?"
Lão Hùng giơ bốn ngón tay chai sần.
"Tốt," Huy nói. "Lão chọn vị trí ở cửa sổ tầng hai ngôi nhà đối diện. Khi nào tôi bắn phát thứ hai, lão hãy ném vào giữa đội hình của chúng. Nhớ, đợi phát súng thứ hai của tôi."
Lão Hùng không hỏi gì, chỉ lẳng lặng gật đầu và di chuyển đến vị trí. Sự tin tưởng của ông không ồn ào như của Tuấn, nhưng nó vững chắc như đất đai mà ông đã cày cấy cả đời.
Huy chọn cho mình một vị trí hoàn hảo: một ô cửa sổ vỡ ở tầng trệt, khuất sau một đống đồ đạc đổ nát. Từ đây, anh có một góc bắn chéo qua con phố, bao quát được toàn bộ khu vực mà quân Pháp sẽ tiến vào. Anh đặt khẩu Mosin-Nagant lên một chiếc bàn gãy, tạo thành một bệ bắn ổn định. Anh nạp lại đạn, từng viên một, động tác nhanh và chính xác.
Không khí im lặng đến ngột ngạt. Chỉ có tiếng gió rít qua những mái nhà vỡ và tiếng tim đập của chính Huy. Anh đang áp dụng những nguyên tắc cơ bản nhất của một cuộc phục kích hiện đại vào một trận chiến đường phố năm 1946. Tạo một "khu vực tử địa" (kill zone), bố trí hỏa lực từ nhiều hướng, và tấn công vào thời điểm bất ngờ nhất. Đối với những người lính Vệ quốc đoàn quen với lối đánh dũng cảm nhưng phần nhiều là tự phát, đây là một cuộc cách mạng về chiến thuật.
Vài phút sau, chúng xuất hiện.
Một tốp lính lê dương Pháp, khoảng một trung đội, thận trọng tiến vào phố Hàng Chiếu. Chúng di chuyển theo đội hình hàng dọc hai bên đường, súng lăm lăm trong tay. Dẫn đầu là một tên sĩ quan và một tên lính vác khẩu trung liên. Chúng được huấn luyện bài bản, dày dạn kinh nghiệm, khác hẳn những người lính tự vệ mà chúng sắp đối mặt.
Huy nín thở. Anh không nhắm vào những tên lính đi đầu. Mục tiêu của anh là tên vác súng máy. Vô hiệu hóa hỏa lực mạnh nhất của địch là ưu tiên hàng đầu.
Anh để chúng tiến sâu hơn vào cái bẫy. 50 mét... 40 mét...
Tên sĩ quan giơ tay ra hiệu, cả đội hình dừng lại. Hắn đang quan sát.
Ngay bây giờ.
Huy siết cò. Tiếng đạn rít lên, khô khốc. Tên lính vác trung liên ngã vật ra, khẩu súng rơi xuống đường loảng xoảng.
Ngay lập tức, sự hỗn loạn bao trùm. Bọn lính Pháp chưa kịp định thần xem phát súng từ đâu tới thì từ trên cao, khẩu súng trường của Tuấn và hai đồng đội bắt đầu khạc lửa.
"Bắn!" Tuấn hét lên, đầy phấn khích.
Những phát đạn từ trên nóc nhà găm xuống, khiến bọn lính Pháp phải vội vàng tìm chỗ nấp sau những đống gạch vụn và cửa ra vào. Đội hình của chúng rối loạn.
Huy bình tĩnh lên đạn, khóa mục tiêu thứ hai: tên sĩ quan đang cố gắng tập hợp lại binh lính. Anh ngắm bắn.
Đoàng!
Tên sĩ quan khuỵu xuống. Cùng lúc đó, từ cửa sổ tầng hai, bốn quả lựu đạn của Lão Hùng bay vút ra, rơi chính xác vào giữa nhóm lính đang co cụm.
Những tiếng nổ liên tiếp vang lên, xé toạc không khí. Khói đen và tiếng la hét thảm thiết của quân thù bao trùm con phố. Cuộc phục kích đã thành công mỹ mãn. Chỉ trong chưa đầy một phút, tiểu đội của Huy đã gây ra tổn thất nặng nề cho một đơn vị địch được trang bị tốt hơn nhiều.
Nhưng lính lê dương không dễ dàng bỏ cuộc. Những tên còn sống sót, được tôi luyện qua nhiều trận mạc, nhanh chóng tổ chức lại. Chúng bắn trả dữ dội về phía các vị trí mà chúng đoán là có đối phương, đặc biệt là về phía nóc nhà nơi Tuấn đang yểm trợ.
"Rút vào trong! Thay đổi vị trí!" Huy hét lớn, đủ để Tuấn nghe thấy.
Anh biết họ không thể ở lại đây lâu. Mục tiêu là cầm chân địch, không phải là một trận tử chiến vô ích. Anh liếc nhìn về phía cuối con hẻm nhỏ bên cạnh. Trước đó, anh đã để ý thấy một lỗ thủng trên tường, một trong những lối đi bí mật được người dân đào để nối liền các ngôi nhà, một mạng lưới giao thông ngầm của cuộc chiến tranh nhân dân.
"Rút lui! Theo tôi!" Huy ra lệnh.
Anh bắn thêm một phát nữa để ghìm chân địch, sau đó nhanh chóng lùi lại, chui qua bức tường vỡ. Các đồng đội của anh, dù có chút ngỡ ngàng trước mệnh lệnh rút lui khi đang thắng thế, vẫn tuân theo một cách vô điều kiện. Lão Hùng và nhóm của Tuấn cũng nhanh chóng tụt xuống, tập hợp lại trong bóng tối của ngôi nhà kế bên.
Họ di chuyển nhanh chóng qua những con đường hầm tối và ẩm ướt, một thế giới khác hẳn với cuộc chiến khói lửa bên ngoài. Vài phút sau, họ đã ở cách đó hai dãy nhà, an toàn.
Họ đã hoàn thành nhiệm vụ: chặn đứng một mũi tiến công của địch, tiêu hao sinh lực của chúng, và quan trọng nhất, bảo toàn được lực lượng của mình.
Khi họ dừng lại để thở trong một căn hầm bỏ hoang, Chính ủy Sơn nhìn Huy, ánh mắt không còn đơn thuần là sự nghi ngờ nữa. Nó là sự kinh ngạc, sự thán phục, và một câu hỏi lớn không lời.
"Đồng chí Bình," ông Sơn cất tiếng, giọng trầm ngâm. "Những chiến thuật này... chúng không có trong sách vở của Vệ quốc đoàn. Chúng rất hiệu quả, nhưng cũng rất... lạ. Đồng chí học chúng ở đâu?"
Cả tiểu đội im lặng, tất cả đều quay lại nhìn Huy, chờ đợi câu trả lời. Gánh nặng của bí mật, của một linh hồn đến từ tương lai, đè nặng lên vai người lính trẻ Hoàng Văn Bình hơn bất cứ trận chiến nào.