Cherreads

Chapter 12 - Chương 12: Mẫu Đơn Trong Bão

Ba ngày sau khi trở lại từ Seoul, Tô Diệp Linh sống trong một trạng thái lặng im kỳ lạ.

Không đau, không giận, cũng không khóc.

Chỉ là... trầm mặc đến nghẹt thở.

Ngay cả Hàn Mặc cũng không thể đọc được cô nghĩ gì.

Cô vẫn chăm con, vẫn uống cà phê đen mỗi sáng, vẫn gọi video cho Hàn An – Hàn Tĩnh khi chúng đi học. Nhưng sau lưng tất cả những điều đó, là một kế hoạch âm thầm đang được chuẩn bị.

---

Ngày thứ tư.

Cô đến thư viện mật của tập đoàn H&M – nơi lưu trữ các tài liệu tuyệt mật được mã hóa hai tầng, chỉ có một số người có quyền truy cập. Cô dùng chính thân phận và dấu ấn ngón tay của mình – thứ được Hàn Mặc gán cấp quyền từ sau vụ Seoul.

Màn hình hiện lên giao diện tìm kiếm.

Cô gõ:

"Tần Nhược Hi + mật báo + Hàn Mặc"

Kết quả không có.

Cô nhíu mày, đổi từ khóa:

"Thạch Anh Đỏ + phản gián"

Lần này, một tệp tin bị khóa hiện ra.

Tô Diệp Linh nhìn vào mã khoá được bảo vệ bởi một chuỗi ký tự cấp 5 — loại bảo mật thường chỉ dùng cho những vụ việc có tính chính trị hoặc đe dọa mạng lưới kinh tế quốc gia.

Cô đưa mật khẩu sinh trắc học của Hàn Mặc vào — và sau một lúc chờ...

"Mở khóa thành công."

---

Trên màn hình xuất hiện một đoạn video.

Năm 2004. Hàn Quốc. Một căn phòng bị cháy dở, khói mù mịt.

Camera rung lắc, nhưng hình ảnh rõ nét cho thấy: một phụ nữ tóc dài, mặt bị thương, đang kéo một thanh niên trẻ tuổi ra khỏi đống đổ nát.

Người phụ nữ là Tần Nhược Hi.

Thanh niên kia — không ai khác — chính là Hàn Mặc lúc 19 tuổi.

Cô sửng sốt.

Giọng nói trong video vang lên, yếu ớt nhưng kiên định:

"Cậu không thể chết ở đây.

Cậu là hy vọng duy nhất để lật đổ Đường Tước…"

"Tại sao lại cứu tôi?" – Giọng của Hàn Mặc, trẻ nhưng lạnh.

"Vì… mẹ cậu… từng cứu tôi. Giờ là tôi trả lại."

---

Tô Diệp Linh lùi lại, tim đập loạn.

Cô chưa bao giờ nghe Hàn Mặc nói về việc này.

Cô cũng chưa bao giờ biết... mẹ cô từng gặp mẹ anh?

---

Cô tiếp tục mở một tệp tin khác: Tập hồ sơ "Giao dịch số 57".

Trong đó ghi rõ:

> – Ngày 18/3/2005:

"Thạch Anh Đỏ" bí mật gửi tài liệu về hệ thống rửa tiền quốc tế của Hắc Kim Liên đến một mã nhận dạng tên J.X.M – được xác định là mã ẩn danh của Hàn Mặc.

– Cùng lúc đó, cô ta biến mất khỏi tổ chức, bị liệt vào danh sách phản đồ.

– Ngày 2/4/2005, Tần Nhược Hi chết trong một vụ tai nạn giao thông.

Tô Diệp Linh ngẩng đầu, mắt ngấn lệ.

"Vụ tai nạn đó… không phải tai nạn."

---

Cô bước ra khỏi phòng dữ liệu, lập tức đến văn phòng Hàn Mặc.

Anh đang duyệt tài liệu, vừa ngẩng đầu thấy cô, còn chưa kịp nói gì thì "Chát!" — một tờ hồ sơ rơi xuống bàn.

"Anh biết từ bao giờ?" – Cô hỏi, giọng nghẹn.

Anh nhìn vào tờ giấy: tấm ảnh mẹ cô cứu anh, đoạn thư tuyệt mật ghi lại việc bà phản bội Hắc Kim Liên.

Hắn im lặng.

Một lúc sau mới khẽ đáp:

"Ngay từ đầu. Nhưng anh không dám nói."

"Vì sao?"

"Vì anh sợ em sẽ nghĩ anh tiếp cận em chỉ vì món nợ cũ với mẹ em."

"Và anh sợ em sẽ tha thứ cho mẹ quá dễ dàng." – Cô cay đắng tiếp lời.

Hàn Mặc nhìn sâu vào mắt cô.

"Anh từng nghĩ, quá khứ giữa anh và mẹ em nên chôn vùi. Nhưng có lẽ anh đã sai."

"Anh từng nói em là ánh sáng…" – cô cười nhạt – "Thì anh phải hiểu rằng ánh sáng… cần được sinh ra từ sự thật. Dù có đau đớn đến đâu."

---

Đêm đó.

Tô Diệp Linh thức trắng, ngồi bên cửa sổ nhìn thành phố về đêm.

Trong đầu cô quay cuồng hình ảnh người mẹ từng dìu cô học múa, từng dắt tay cô dạo công viên… lại chính là người đã hai lần liều mạng cứu Hàn Mặc.

Một lần trong trận cháy năm đó.

Một lần khác – là khi bà gửi thông tin mật cho Hàn Mặc, rồi bị diệt khẩu.

---

Sáng hôm sau.

Cô và Hàn Mặc mua bó hoa trắng to đến nghĩa trang tư nhân ở phía Tây thành phố.

Ở đó, mộ mẹ cô vẫn yên lặng như mọi năm.

Nhưng lần đầu tiên, cô không đến với lòng đau thương.

Mà là với lòng biết ơn.

"Mẹ à…

Con đã trách lầm mẹ.

Nhưng hôm nay, con hiểu rồi.

Mẹ cũng từng chiến đấu.

Vậy thì từ hôm nay,

Con sẽ thay mẹ… chiến đấu đến cùng."

---

Tại một nơi tối tăm, sâu trong lòng đất – trụ sở phụ của Hắc Kim Liên.

Đường Tước đang xem lại đoạn video cũ — lúc Tần Nhược Hi kéo Hàn Mặc ra khỏi lửa.

Một tay trợ lý run rẩy hỏi:

"Ngài… có cần xoá đoạn video này?"

Đường Tước nhếch môi:

"Không cần. Đến lúc con gái của Thạch Anh Đỏ biết được tất cả rồi.

Và cũng đến lúc…

thí tốt đổi bàn cờ."

More Chapters