Cherreads

Chapter 59 - CHƯƠNG 59: ĐẠO VỰC HỒI SINH

Bên trong kiệu hoa, sau câu hỏi thăm dò của Phệ Hồn Lão Ma, luồng hàn ý chết chóc mà Diệu Linh Tiên Tử vừa tỏa ra bỗng chốc tan biến. Uy áp kinh hoàng thu lại, không gian trong kiệu lại trở về với vẻ ấm áp, thanh khiết vốn có. Những đóa hoa đào bằng tiên khí lại lững lờ bay, những sợi lông vũ bảy màu lại lấp lánh rơi, tựa như cơn thịnh nộ vừa rồi chỉ là một ảo ảnh thoáng qua.

Ảo ảnh tan đi, sự tĩnh lặng trong kiệu hoa lại trở nên nặng nề hơn. Tiên khí vốn đang lượn lờ cũng trở nên ảm đạm, những đóa hoa đào bằng linh khí dường như cũng mất đi vài phần sắc thắm, rũ xuống như đang chia sẻ nỗi buồn với chủ nhân. Dường như việc tái hiện lại ký ức cũng đã khuấy động đạo tâm của Diệu Linh, một nỗi cô tịch xa xăm thoáng hiện trong đôi mắt phượng. Nàng không nói gì, chỉ để mặc cho kiệu hoa vô định lướt đi giữa biển mây, như đang vô thức tìm kiếm một điều gì đó để khỏa lấp khoảng trống vừa bị khơi lại trong lòng. Và rồi, định mệnh đã dẫn lối cho nàng.

"Sai lầm?" Diệu Linh cười khẩy, một nụ cười lạnh lẽo hơn cả băng tuyết Cửu U. Thanh âm của nàng trong trẻo nhưng lại ẩn chứa một sự khinh miệt không hề che giấu. "Đó không gọi là sai lầm, Phệ Hồn. Đó là sự ngu muội tự cho mình quyền phán xét thiên cơ, là sự kiêu ngạo đã mục ruỗng đến tận xương tủy."

Nàng không cần dùng thủy kính, cũng không cần kể lể. Chỉ một ánh mắt của nàng khẽ động. Trong một khắc ngắn ngủi, tâm thức của Phệ Hồn bị kéo vào một ảo ảnh kinh hoàng: hình ảnh một hài đồng tám tuổi, ánh mắt quật cường giữa vòng vây của sự khinh miệt, và rồi là một ngón tay của Diệu Linh, nhẹ nhàng điểm một cái, khiến cả một tông môn ngàn năm phải sụp đổ trong câm lặng.

Ảo ảnh tan biến nhanh như lúc nó đến, nhưng sự chấn động nó để lại trong đạo tâm Phệ Hồn thì như thiên thạch rơi xuống mặt hồ. Nàng rùng mình, mồ hôi lạnh thấm ướt cả hắc bào. Nàng không cần thêm một lời giải thích nào nữa. Nàng không chỉ hiểu về "sai lầm" của Tàng Vân Tông, mà còn hiểu sâu hơn về lằn ranh tuyệt đối không thể chạm vào của vị Thiên Nữ này. Lời hứa bảo vệ Uyển Nhi mà nàng vừa thốt ra, giờ đây nặng tựa cả sinh mệnh của Hồn Môn.

Chiếc kiệu hoa vẫn lướt đi trong im lặng. Phệ Hồn Lão Ma đứng bên cạnh Diệu Linh, cùng nhìn về phía mặt trời đang lên. Nàng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cảm nhận sự bình yên và một nỗi tin tưởng đang từ từ nảy mầm trong đạo tâm đã chai sạn của mình.

Đúng lúc đó, từ phía dưới, giữa những tầng mây tiên khí, một vùng đất khô cằn, nứt nẻ hiện ra. Đó là Cõi Đạo Vực, một nơi bị lãng quên ở biên thùy Hoang Giới, nơi các phàm nhân sinh sống lay lắt qua ngày. Đất đai ở đây khô khốc như rang, cây cối trơ trụi, chỉ có những bụi gai cằn cỗi bám víu vào sự sống. Hàng nghìn thân ảnh gầy gò, áo quần rách rưới đang cặm cụi trên những thửa ruộng đã hóa thành đá, hy vọng tìm kiếm một chút mầm sống sót lại.

Mặt đất nứt nẻ như mai rùa, từng kẽ nứt sâu hoắm như những vết sẹo mà ông trời đã tàn nhẫn rạch lên da thịt của đất mẹ. Không khí khô khốc, nóng hầm hập, mỗi hơi thở đều như nuốt phải bụi và cát, mang theo vị đắng của sự tuyệt vọng. Cây cối trơ trụi, khẳng khiu, những cành khô vươn lên trời xanh như những cánh tay đang cầu xin trong vô vọng. Những thân ảnh gầy gò, da bọc xương, trong những bộ y phục rách nát còn hơn cả ăn mày, đang lê bước trên mặt đất nóng bỏng. Ánh mắt họ trống rỗng, vô hồn, là sự pha trộn giữa mệt mỏi cùng cực và sự cam chịu của những kẻ đã không còn gì để mất.

Bất chợt, một đứa trẻ gầy đét, đôi mắt to trũng sâu vì đói khát, bỗng khựng lại. Đôi môi khô nứt của nó khẽ mấp máy, rồi một tiếng reo yếu ớt nhưng trong trẻo đến lạ thường vang lên, xé tan sự tĩnh lặng chết chóc:

"Nhìn kìa! Có... có thần tiên!"

Tiếng reo non nớt ấy như một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh. Tất cả mọi hoạt động ngưng lại. Hàng nghìn người dân đang còng lưng trên những thửa ruộng hóa đá, những người đang cố đào một cái giếng đã cạn khô, những bà mẹ đang ôm những đứa con thoi thóp trong lòng, tất cả đều đồng loạt ngẩng đầu. Ánh mắt họ, vốn chỉ còn là tro tàn của sự tuyệt vọng, nay bỗng được một mồi lửa vô hình thắp lên. Ban đầu là sự ngơ ngác, rồi đến kinh ngạc tột độ, và cuối cùng là một niềm hy vọng điên cuồng bùng cháy.

Chiếc kiệu hoa lộng lẫy như một vầng nguyệt lạc giữa ban ngày, bốn con Bích Lạc thần thánh đạp trên mây ngũ sắc, và hai thân ảnh tuyệt mỹ tựa tranh vẽ đứng trên mũi thuyền. Cảnh tượng đó không thuộc về cõi trần, nó là một giấc mộng, một phép màu mà họ chưa từng dám mơ tới.

Không ai bảo ai, như một bản năng đã được khắc sâu vào huyết mạch từ ngàn đời, tất cả đều đồng loạt quỳ rạp xuống. Những cái đầu trần dập mạnh xuống mặt đất khô cứng, không màng đến máu đang rỉ ra. Những tiếng khẩn cầu không còn là lời nói, mà là tiếng nấc nghẹn ngào, là sự vắt kiệt chút sinh lực cuối cùng để dâng lên sự thành kính:

"Thần tiên… thần tiên ơi… xin hãy rủ lòng thương xót chúng con!"

"Xin hãy ban cho nơi đây một cơn mưa... Đã một thế kỷ rồi đất này chưa biết đến giọt nước là gì!"

"Thần tiên... xin hãy cho chúng con những hạt giống để sinh tồn... Con của chúng con sắp chết đói rồi!"

Diệu Linh cảm nhận được những lời khẩn cầu thống thiết ấy. Nàng không phải một vị thần từ bi, nhưng trong tiếng khóc than tuyệt vọng của những người mẹ, nàng dường như nhìn thấy bóng hình của chính mẫu thân mình năm xưa. Trong ánh mắt của những đứa trẻ gầy gò, nàng thấy lại sự cô độc và bất lực của chính mình giữa Hoang Giới lạnh lẽo. Một luồng khí tức lạnh lẽo không phải sát khí, mà là sự đồng cảm đến từ tận cùng nỗi đau, bỗng trỗi dậy. 'Thiên Đạo đã bỏ rơi các ngươi,' nàng thầm nghĩ, 'giống như đã từng bỏ rơi mẹ con ta. Vậy thì hôm nay, ta sẽ thay Thiên Đạo, viết lại vận mệnh cho nơi này.' Nàng khẽ thở dài, một hơi thở mang theo cả sự phức tạp của một tồn tại đã sống qua vạn năm.

Kiệu hoa lúc này từ từ bay xuống, lơ lửng giữa không trung, ngay phía trên biển người đang quỳ lạy.

Diệu Linh không nói một lời. Cánh tay phải nàng từ từ giơ lên, một ấn quyết huyền ảo, phức tạp nhưng lại vô cùng tự nhiên, được thi triển.

"Thập… Diện… Nan… Thoát!"

Thanh âm của nàng không phải là sự hủy diệt, mà là một sự định đoạt, một tiếng vọng của Đại Đạo Sơ Khai khiến vạn vật phải lắng nghe. Cả Cõi Đạo Vực chìm vào một sự tĩnh lặng tuyệt đối, không phải sự tĩnh lặng của cái chết, mà là sự tĩnh lặng của sự chờ đợi một phép màu. Mi tâm của Diệu Linh dần dần hiện rõ một phù văn nhỏ, một ấn ký không phải bằng năng lượng, mà như được khắc sâu vào chính linh hồn. Một phù văn màu lục bảo, mang hình thù một đóa sen hồng đang hé nở, hiện lộ rõ ràng, rực sáng trên mi tâm nàng.

Ngay sau đó, một cảnh tượng còn kinh diễm hơn nữa hiện ra. Sau lưng nàng, một vòng tròn hào quang dày dặn, mang hình thù một thiên hà thu nhỏ, từ từ hiện ra, quay vòng tròn chậm rãi. Và trong vòng sáng đó, hình ảnh của các tinh cầu, các tinh vân cũng được khắc vào, tỏa ra một luồng uy áp của sự sáng tạo và quy luật của vũ trụ.

Sau khi thuật pháp được thi triển… một đám mây đen ùn ùn kéo đến Cõi Đạo Vực. Không phải là mây của giông bão, mà là những đám mây ngưng tụ từ chính sinh khí của đất trời. Hàng nghìn người dân ban đầu có chút sợ hãi, nhưng rồi họ cảm nhận được hơi ẩm trong không khí, cảm nhận được mùi của sự sống. Họ hô và hò reo lớn, tiếng reo mừng còn lớn hơn cả tiếng sấm.

Lộp độp… lộp độp…

Những giọt nước đầu tiên rơi xuống, không lạnh lẽo, mà ấm áp tựa cam lồ của tiên giới. Giọt mưa không làm ướt áo, mà như thấm thẳng vào da thịt, xua đi mệt mỏi, gột rửa cả những vết thương lòng. Nơi nào giọt mưa chạm tới, mặt đất cằn cỗi không chỉ được chữa lành, mà như đang thở ra một hơi thở mới, một hơi thở của mùa xuân đã bị cầm tù cả thế kỷ. Từng mầm xanh non nớt không chỉ cựa mình, mà như được một sức mạnh vô hình thúc đẩy, vươn lên với một tốc độ mắt thường có thể thấy được. Mưa rơi xuống, gột rửa đi bụi bặm của sự khô cằn, thấm sâu vào lòng đất nứt nẻ, đánh thức những mầm sống đã ngủ quên. Người thì ướt đẫm, cười trong nước mắt, người thì vui sướng nhảy múa, ngửa mặt lên trời để hứng lấy từng giọt nước mát lành. Hàng nghìn hộ dân quỳ rạp dưới mưa, cúi đầu sát đất, nước mắt hòa cùng nước mưa, dập đầu cảm ơn thần tiên…

Diệu Linh lúc này mới cất tiếng, thanh âm không lớn nhưng lại như một thánh chỉ, khắc sâu vào pháp tắc của cả cõi giới này: 'Ta ban cho vùng đất này một Quy Luật mới: từ nay, tứ thời luân chuyển, xuân sinh hạ trưởng, thu thu đông tàng. Mưa thuận gió hòa sẽ là bạn đồng hành của các ngươi.'

Từ một cõi vực khô khan, lần đầu tiên được Diệu Linh ban phát một cơn mưa, một quy luật mới của tự nhiên.

Nàng không dừng lại ở đó. Diệu Linh lấy trong túi gấm của mình ra hàng vạn hạt giống các loại. Chúng không phải hạt giống bình thường, mà là những hạt giống được ngưng tụ từ tiên khí, mỗi hạt đều lấp lánh ánh vàng. Nàng khẽ vung tay, ban phát chúng cho người dân ở Cõi Vực. Hàng vạn hạt giống bay đi như một cơn mưa vàng, rơi xuống những thửa ruộng đã được nước mưa tưới mát, hứa hẹn một mùa màng bội thu, một tương lai no đủ.

Làm xong tất cả, kiệu hoa của nàng từ từ bay lên bầu trời.Những người dân cõi vực nhìn lên kiệu hoa dần dần đi xa, họ đồng thanh hô lớn và cúi đầu lạy tạ, bày tỏ lòng biết ơn vô hạn đối với sự ban phước của vị thần tiên mà họ không biết tên.

Trên kiệu hoa, Phệ Hồn Lão Ma lặng lẽ chứng kiến tất cả. Đạo của nàng là thu giữ, là nuốt chửng linh hồn để chống lại sự Lãng Quên. Nàng xây dựng quyền lực trên sự kết thúc của kẻ khác. Nhưng hôm nay, nàng lại thấy một con đường Đạo Pháp hoàn toàn trái ngược. Diệu Linh không thu giữ, mà ban phát. Nàng không bảo tồn quá khứ, mà khai sinh ra tương lai. 'Thì ra,' một ý niệm như sấm sét đánh thẳng vào đạo tâm nàng, 'đây mới là quyền năng thực sự của một kẻ đứng trên đỉnh cao. Không phải là bắt kẻ khác phải chết để được ghi nhớ, mà là khiến kẻ khác được sống để tự viết nên câu chuyện của chính mình.' Lần đầu tiên trong vạn năm, nàng cảm thấy con đường mình đi thật nhỏ bé và cô độc. Liên minh này không còn là một sự tính toán, nó đã trở thành một cơ duyên, một cơ hội để nàng nhìn thấy một bầu trời khác, một con đường Đại Đạo mà nàng chưa từng dám tưởng tượng.

More Chapters