Sau khi rời khỏi Đạo Vực, chiếc kiệu hoa lại tiếp tục cuộc du hành vô định giữa biển mây. Ánh bình minh vừa ló rạng nơi chân trời, những tia nắng vàng kim đầu tiên xuyên qua lớp màn lụa mỏng, chiếu rọi vào không gian tiên khí ngút trời bên trong, khiến những đóa hoa đào bằng năng lượng và những sợi lông vũ bảy màu đang lững lờ trôi càng thêm phần rực rỡ, hư ảo.
Phệ Hồn Lão Ma lặng lẽ đứng đó, đạo tâm vẫn còn chấn động sau khi chứng kiến một màn sáng tạo kinh thiên. Nàng nhìn Diệu Linh, vị Thiên Nữ vừa mới đây còn ban phát sự sống cho cả một cõi giới, trong lòng không khỏi dâng lên một sự kính nể và hiếu kỳ sâu sắc. Nàng biết, lời cảnh báo về Tàng Vân Tông không chỉ đơn giản là một câu chuyện.
"Tiền bối..." Nàng ngập ngừng cất tiếng.
Diệu Linh dường như hiểu được sự băn khoăn trong lòng Phệ Hồn. Nàng không đáp lời ngay, chỉ yêu kiều đứng trước mũi thuyền, tà áo cung trang màu tím khẽ bay trong gió sớm. Nàng kể, thanh âm trong trẻo nhưng lại phảng phất một nỗi xa xăm.
"Tàng Vân Tông có một Lão Tổ Tông, một lão quái vật đã sống qua không biết bao nhiêu kỷ nguyên, tên gọi Sở Dật Phong."
Nói rồi, bàn tay phải của Diệu Linh điểm vào mi tâm của Phệ Hồn. Một luồng thần thức không mang huỷ diệt, không mang sát ý, mà chỉ như một dòng suối ký ức mát lạnh, tức thì kéo hai người họ vào một vòng xoáy thời gian, trở về tám năm về trước.
Tám năm trước, ngay sau trận đại náo Tàng Vân Tông.
Khung cảnh không còn là biển mây bồng bềnh, mà là một không gian u mịch, tan hoang sau trận chiến. Không khí đặc quánh mùi máu tươi và pháp tắc vỡ nát. Diệu Linh, sau khi dẹp tan đại trận của Ân Khê, đang chuẩn bị đưa Uyển Nhi rời đi, thì đột nhiên, cả không gian như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Một làn sương không phải màu trắng, mà là màu tro tàn của những kỷ nguyên đã mục ruỗng, dày đặc bỗng từ đâu ập tới, mang theo mùi của những ngôi mộ cổ vừa bị đào lên và cả tiếng đất lở oán than. Giữa màn sương, không gian không chỉ rạn nứt, mà như đang bị chính thời gian ăn mòn, 'mục' đi từng mảng, để lộ ra một lỗ hổng đen ngòm tựa miệng giếng dẫn xuống cửu tuyền. Từ đó, hai bàn tay đen kịt, khô quắt như cành cây bị tử khí ngàn năm gặm nhấm vươn ra, trên móng tay không phải sự sắc bén của kim loại, mà là màu vàng úa của xương tủy đã khô kiệt, và nơi nào chúng lướt qua, pháp tắc cũng phải mục rữa, tan rã thành bụi.
Một thân ảnh từ trong cánh cổng bước ra, mang theo khí tức của một thời đại đã mục ruỗng. Đó là một lão nhân, nhưng khí thế lại như một ma thần viễn cổ. Chính là Lão Tổ Tông của Tàng Vân Tông, Sở Dật Phong.
Nhưng trái với vẻ ngoài đáng sợ, lão vừa xuất hiện đã vội vàng chắp tay, giọng nói khàn đặc mang theo một sự khẩn thiết hiếm thấy.
"Tiền bối, đừng vội đi!"Sở Dật Phong nói, ánh mắt phức tạp nhìn Diệu Linh. "Nể tình ta năm đó cứu người một mạng... tiền bối có thể cho ta một cơ hội không?"
Diệu Linh khựng lại, đôi mày phượng khẽ nhíu.
"Ta đảm bảo con bé không có mệnh hệ gì khi ở Tàng Vân Tông," lão nói tiếp, giọng đầy quả quyết. "Ta sẽ đích thân chỉ dạy, giúp con bé tu luyện trở thành một con quái vật thực sự của cái triều đại đổ nát chia hai Cổ Thương Thần Triều này!"
Diệu Linh với đôi mắt trầm tư míu môi, bàn tay đang ôm Uyển Nhi bất giác siết chặt hơn một chút. Nàng nhìn vào đôi mắt trong veo, ngơ ngác của tiểu đồ đệ, một ánh mắt khiến đạo tâm sắt đá của nàng tan chảy, rồi lại nhìn về phía Sở Dật Phong, nơi cất giấu một món nợ sinh tử không thể chối bỏ. Trong tâm thức nàng, hai hình ảnh giằng xé: một bên là Huyết Vực đỏ ngầu, nơi lão đã mở một con đường sống; một bên là tương lai mờ mịt của Uyển Nhi nếu rời xa vòng tay mình. Giao đi bảo vật quý giá nhất của mình để trả một món nợ... đây không phải là một canh bạc, mà là một sự cắt xé chính linh hồn. Nàng im lặng một hồi lâu, sự tĩnh lặng nặng nề đến mức có thể nghe được cả tiếng tim đập của chính mình, cuối cùngnàng khẽ nói, thanh âm tựa một tiếng thở dài cam chịu.
Nàng nhớ lại cảnh tượng năm xưa, khi nàng lạc vào Đại Địa Huyết Vực, một vực thẳm của những tàn hồn Thần Ma, nơi ngay cả Đại Đạo cũng mục ruỗng. Chính lão già này đã xuất hiện, dùng một bí pháp thượng cổ để mở một con đường máu, giúp nàng thoát khỏi nơi đó. "Được," nàng cất tiếng, thanh âm có chút phức tạp, "nể tình ân huệ tại Huyết Vực năm đó, ta cho ngươi một cơ hội."
Phệ Hồn vẫn đang chăm chú quan sát sự kiện tám năm trước đó, lòng đầy kinh ngạc. Nàng không ngờ Diệu Linh lại từng nợ Sở Dật Phong một ân huệ lớn đến vậy.
Dòng xoáy ký ức tan biến. Khung cảnh trở lại trên kiệu hoa.
Lúc này Diệu Linh quay sang Phệ Hồn nói, giọng nói không còn sự xa xăm, mà là một sự lạnh lẽo đến cùng cực.
"Năm đó, ta đã đồng ý để Uyển Nhi ở lại Tàng Vân Tông. Ta tin tưởng lão, vì món nợ cứu mạng năm xưa. Nhưng ta đã lầm."
Giọng nàng trở nên xa xăm, như đang sống lại khoảnh khắc đó. "Sáu tháng trước, Vấn Đạo Giới bất ngờ tấn công. Khi ta đến, Tàng Vân Tông đã chìm trong biển lửa. Ta đã ra tay, một là vì liên minh, hai là vì món nợ với Sở Dật Phong. Kiếm quang của ta đã nhuộm đỏ cả bầu trời, xương của cường giả Vấn Đạo Giới chất thành núi. Ta coi như đã trả xong ân tình."
"Lão ta không phải kẻ tầm thường. Lão ta đã là một Thần Vương của một cõi từ thuở hồng hoang tiên mộ tại cõi giới Đại Địa Huyết Vực, tu vi của lão đã đạt đến Vĩnh Hồn Cảnh.Lão cũng chính là kẻ năm xưa, chỉ bằng một ý niệm, đã vạch một đường ranh giới không thể vượt qua, chia đôi tiểu vũ trụ, biến một nửa thành Hoang Giới cằn cỗi để làm 'vùng đệm' cho mưu đồ của lão. Một kẻ có tham vọng và quyền năng như vậy, lại thất hứa với ta...
Diệu Linh dừng lại, bàn tay chắp sau lưng khẽ siết chặt.
"Khi Vấn Đạo Giới đã tháo chạy, ta đã tìm đồ đệ của ta. Thần thức của ta như một tấm lưới vô hình, quét qua từng ngọn cỏ, từng tảng đá của Tàng Vân Tông, nhưng đáp lại chỉ là sự trống rỗng đến đáng sợ. Không! Ta không tin! Ta mở rộng thần thức ra cả Hoang Giới, rồi đến các vũ trụ lân cận... vẫn không có gì. Khoảnh khắc ta nhận ra điều đó, bầu trời Tàng Vân Tông đang dần hửng sáng bỗng tối sầm lại. Tim ta như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Sự tĩnh lặng đó còn đáng sợ hơn cả ngàn vạn quân đao. Ta biết, con bé... đã biến mất.* Ta đã tìm Sở Dật Phong để hỏi cho rõ về Uyển Nhi."*
Nàng quay sang nhìn Phệ Hồn, trong đôi mắt phượng tuyệt mỹ, một ngọn lửa hủy diệt bùng lên.
"Lão không trả lời được. Lão chỉ đứng đó, trong đôi mắt già nua là sự hoảng sợ và bối rối. Lão đã thất hứa. Ta không nói thêm một lời nào. Ta chỉ giơ tay, một ngón tay điểm về phía lão. Không có kiếm khí, không có pháp thuật. Chỉ có một sự thật tuyệt đối: sự tồn tại của lão, của một Thần Vương Vĩnh Hồn Cảnh, đã bị xóa sổ khỏi vũ trụ này, tan thành bụi trước sự chứng kiến của toàn thể Tàng Vân Tông. Đó là cái giá cho một lời hứa bị phá vỡ."
"Ta đã giết lão, ngay trước mặt toàn thể Tàng Vân Tông. Và ta đã để lại một phong ấn cho chúng."
Giọng nàng đanh lại, từng chữ như được khắc vào thiên địa:
"'Từ nay Tông Môn Tàng Vân sẽ không xuất hiện bất kì tu sĩ nào ở cảnh giới Thần Ảnh Cảnh, nếu không ta sẽ trở lại'."
Vòng xoáy ký ức tan biến, nhưng cái lạnh của nó vẫn còn đọng lại trong kiệu hoa. Diệu Linh không thở dài, nàng chỉ lặng lẽ nhìn về phía vầng dương đang lên, nhưng trong mắt nàng không có ánh sáng, chỉ có bóng tối của một cuộc tìm kiếm vô vọng. Phệ Hồn đứng đó, lần đầu tiên sau vạn năm, nàng cảm thấy một nỗi sợ hãi không phải từ sức mạnh, mà từ nỗi đau của người khác. Đạo của nàng là nuốt chửng linh hồn để chống lại sự Lãng Quên, để bảo tồn những câu chuyện đã kết thúc. Nhưng nàng chợt nhận ra, Đạo của Diệu Linh lại được xây dựng trên một thứ hoàn toàn khác: một chấp niệm bảo vệ cho một câu chuyện không được phép có hồi kết. Nàng đã hiểu, liên minh này không chỉ dựa trên toan tính, mà còn được xây dựng trên một vết thương lòng không bao giờ lành, một thứ quyền năng vừa sáng tạo vừa hủy diệt, sinh ra từ chính tình yêu và sự mất mát.