Sau khi câu chuyện bi thương về Tàng Vân Tông và Lão Tổ Tông Sở Dật Phong được khép lại, không khí bên trong chiếc kiệu hoa trở nên tĩnh lặng một cách lạ thường. Sự im lặng không đến từ sự ngột ngạt của uy áp, mà từ sức nặng của một nỗi đau không lời, một cuộc tìm kiếm vô vọng đã kéo dài suốt sáu tháng đằng đẵng. Bầu trời bên ngoài đã hửng sáng, vầng dương từ từ nhô lên khỏi biển mây bồng bềnh, nhuộm cả một khoảng trời thành một màu vàng cam ấm áp. Nhưng ánh nắng đó dường như không thể xuyên qua được lớp màn lụa mỏng, không thể sưởi ấm được nỗi cô tịch đang bao trùm lấy hai thân ảnh tuyệt mỹ bên trong.
Lúc này, kiệu hoa của Diệu Linh từ từ trở về Tử Môn Quan. Bốn con Bích Lạc thần thánh không còn bay nhanh như lúc đi, mà di chuyển một cách chậm rãi, êm đềm, như thể chúng cũng cảm nhận được tâm trạng trĩu nặng của chủ nhân, không muốn làm kinh động đến dòng suy tư của nàng.
Phệ Hồn Lão Ma đứng đó, lặng lẽ quan sát Diệu Linh. Nàng thấy vị Thiên Nữ, người vừa mới đây còn có thể một ý niệm xóa sổ cả một Thần Vương, một quyền ấn ban phát sự sống cho cả một cõi giới, giờ đây lại đứng bất động trước mũi thuyền, bóng lưng đơn độc, mảnh mai nhưng lại gánh trên vai cả một nỗi bi thương của vạn năm tuế nguyệt. Vẻ kiêu hãnh, lạnh lùng thường ngày đã biến mất, chỉ còn lại sự mệt mỏi và một nỗi đau không thể che giấu, hiện rõ trong đôi mắt phượng vốn sâu không thấy đáy.
Phệ Hồn cảm thấy lồng ngực mình như bị một tảng đá đè nặng. Nàng muốn nói một điều gì đó để an ủi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Giữa những tồn tại đã sống qua vạn năm như họ, mọi lời lẽ an ủi đều trở nên sáo rỗng. Nỗi đau của sự mất mát, là thứ mà không một loại sức mạnh nào có thể xóa nhòa.
Dường như cảm nhận được sự bối rối của Phệ Hồn, Diệu Linh nói, giọng nói của nàng không còn sự lạnh lẽo, mà là một sự tĩnh lặng đến đáng sợ, một sự bình thản được tôi luyện từ tận cùng của nỗi tuyệt vọng.
Từng ngày trôi qua, hy vọng trong ta lại vơi đi một phần, và đạo tâm vốn tĩnh lặng như băng hồ vạn năm bắt đầu xuất hiện những vết rạn của sự sợ hãi. Ta nhớ có một đêm, ta đứng trên đỉnh Vân Thánh Điện, nhìn xuống vạn gia đăng hỏa, nhưng trong lòng lại là một vực sâu băng giá. Khoảnh khắc đó, ta đã hiểu, quyền năng khuynh đảo càn khôn này, khi không thể bảo vệ được người mình trân quý nhất, cũng chỉ là một trò cười vô nghĩa.
Nàng quay lại, nhìn Phệ Hồn. Trong đôi mắt nàng không có nước mắt, chỉ có một khoảng không trống rỗng.
"Ba tháng trước, ta đã quyết định làm một việc mà trước nay Tử Môn Quan chưa từng làm. Ta cho các trưởng lão của ta tổ chức một kỳ tuyển chọn trọng đại trên toàn bộ Hoang Giới, chiêu mộ các tài năng trẻ. Hiệu triệu được gửi đi khắp nơi, những phần thưởng chưa từng có được đưa ra, chỉ với một hy vọng mong manh rằng, giữa biển người đó, ta có thể tìm thấy một chút manh mối, hoặc có lẽ... chính con bé sẽ nghe thấy mà tìm về."
Nàng kể, giọng đều đều, không một chút gợn sóng, như thể đang kể lại một câu chuyện của người khác.
"Vô số dân chúng toàn Hoang Giới đã đưa con đến Tử Môn Quan ký danh. Quảng trường Vân Thánh Điện, nơi ta và ngươi vừa mới đứng, ngày hôm đó đã chật cứng người. Hàng vạn thiếu niên, thiếu nữ, trong mắt họ ánh lên niềm hy vọng và khát khao được bước chân vào tiên đạo. Họ không biết rằng, vị Tông chủ đang ngồi trên cao kia, thực chất cũng chỉ đang tìm kiếm một tia hy vọng của riêng mình."
"Ta đã ngồi đó, từ bình minh cho đến hoàng hôn. Ta nhìn từng gương mặt, dò xét từng căn cốt, lắng nghe từng nhịp đập của hy vọng và cả những tiếng thở dài của sự thất vọng. Nhưng trong biển người đó, không có bóng hình mà ta tìm kiếm. Cũng chính lúc ta tưởng rằng không còn hi vọng gì nữa, khi mặt trời đã sắp lặn, khi những người cuối cùng cũng đã rời đi, để lại một quảng trường trống trải và sự mệt mỏi, ta đã chuẩn bị ra lệnh kết thúc tất cả."
Nhưng may thay, một tia sáng yếu ớt chợt lóe lên nơi khóe mắt nàng.
"Giữa ánh hoàng hôn đang dần tắt, ta thấy một hình bóng đi chậm rãi trong bộ y phục rách rưới. Một thân ảnh nhỏ bé, gầy gò, đang do dự, không dám tiến lại gần. Con bé cứ đứng đó, từ xa nhìn về phía tấm bảng báo danh đã trống không, ánh mắt vừa có chút sợ hãi, lại vừa có một sự kiên định đến đau lòng."
"Khoảnh khắc ta nhìn thấy đôi mắt đó," giọng Diệu Linh khẽ run lên, lần đầu tiên sau khi kể chuyện, "đôi mắt xám xanh huyền ảo mà ta không thể nào quên, cả thế giới trong ta như ngừng lại. Mọi âm thanh, mọi ánh sáng, tất cả đều biến mất. Trong tâm thức ta chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất: là con bé, đúng là con bé rồi."
"Ta không chần chừ, dịch chuyển đến cạnh con bé, ôm nó vào lòng. Ta không còn là Diệu Linh Tiên Tử, không còn là Tông chủ của Tử Môn Quan nữa. Ta chỉ là một người thầy, tìm lại được đứa trẻ mà mình yêu thương nhất."
"Khi đó trên thân con bé có nhiều vết bầm tím, y phục rách nát, khí tức yếu ớt đến mức gần như không thể cảm nhận. Ta không rõ con bé đã xảy ra chuyện gì, đã phải trải qua những khổ sở gì trong suốt sáu tháng lưu lạc. Nhưng ta không hỏi gì Uyển Nhi cả, bởi vì ta biết, có những vết thương, một khi đã khơi lại, sẽ không bao giờ có thể chữa lành. Ta đã vội vàng cho con bé uống một viên Linh Hồn Đan, một trong những đan dược quý giá nhất của Tử Môn Quan, rồi đưa con bé vào mật thất riêng của ta, để nó có thể yên tĩnh phục hồi."
Phệ Hồn lúc này cảm xúc của nàng nặng trĩu khi nghe Diệu Linh nói. Nàng không chỉ nghe một câu chuyện, mà nàng đang cảm nhận được nó. Lần đầu tiên, nàng thấy vị Thiên Nữ cao cao tại thượng này cũng có những cảm xúc rất "người". Chính sự đồng cảm đó đã khiến mối liên minh này không còn là một sự tính toán, mà đã trở thành một sự gắn kết thực sự.
Sau khi kiệu hoa trở về Tử Môn Quan, nó không đáp xuống quảng trường, mà bay thẳng đến trước một tòa kiến trúc cổ kính, ẩn mình sâu trong cấm địa của tông môn. Nơi đây không có vẻ nguy nga của Vân Thánh Điện, mà mang một vẻ đẹp tĩnh mịch, trang nghiêm. Đó chính là Yên Tàng Thư, nơi Diệu Linh dùng để bế quan.
Cánh cửa đá nặng nề, cao hàng chục trượng, trên đó khắc đầy những đạo văn tự Thái Cổ, từ từ mở ra không một tiếng động.
Một luồng khí tức hoàn toàn mới, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, từ bên trong tràn ra.
Rồi, một thân ảnh từ trong bóng tối của mật thất từ từ bước ra.
Đó không còn là một hài đồng tám tuổi gầy gò.
Trước mắt Phệ Hồn, là một thiếu nữ.
Một thân ảnh cao 1m70, mang đôi hài bằng chất liệu đơn giản nhưng lại thêu dệt những hoa văn phức tạp, tựa như những vì sao đang chuyển động. Nàng không 'vận' y phục, mà y phục dường như được 'dệt' nên từ chính khí tức của nàng. Màu trắng không phải là sắc trắng của tuyết, mà là sự tĩnh lặng của khởi nguyên. Màu đen không phải là bóng tối, mà là sự sâu thẳm của chung kết. Hai màu sắc đối lập đó không 'hòa quyện', mà là đang 'đấu tranh' và 'dung hợp' trong từng bước chân, tạo thành một Đạo Vận của sự luân hồi ngay trên tà áo. Tà áo dài thướt tha, mỗi khi nàng bước đi lại như có từng dòng tinh tú đang chảy trên đó.
Nhưng thứ khiến người ta không thể rời mắt, chính là gương mặt của nàng. Vẫn những đường nét thanh tú của ngày nào, nhưng đã không còn sự ngây thơ, mà là một vẻ đẹp sắc sảo, lạnh lùng. Và một cặp tròng mắt đỏ tựa như màu vẽ, một màu đỏ không phải của máu, không phải của lửa, mà là màu của một đóa hồng đã nở đến cực điểm, đẹp một cách yêu dị và bi thương.
Mái tóc đen dài, mượt như tựa làn gió, không cài trâm, không buộc, cứ thế tự do tung bay, uyển chuyển theo không khí, mỗi một sợi tóc đều như mang theo linh tính của riêng nó. Khí chất của nàng đã hoàn toàn thay đổi. Không còn là một dòng suối trong veo, mà là một mặt hồ sâu không thấy đáy, tĩnh lặng, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể nổi lên những cơn sóng ngầm đủ sức nhấn chìm cả thiên địa.
Đó là Uyển Nhi, sau khi bước ra từ mật thất Yên Tàng Thư của Diệu Linh, từ từ bước lên Vân Thánh Điện, đại sảnh chính của Môn Quan.
Nàng bước đi, mỗi bước chân đều nhẹ nhàng, không một tiếng động, nhưng lại như đang đạp lên chính nhịp đập của đất trời.
Hàng loạt các thị vệ, hàng loạt các trưởng lão đang đứng chờ ở hai bên đại điện, khi nhìn thấy nàng, tất cả đều đồng loạt biến sắc. Họ không chỉ kinh ngạc trước sự thay đổi của nàng, mà còn cảm nhận được một luồng uy áp vô hình, không phải từ tu vi, mà từ bản nguyên sinh mệnh, từ chính linh hồn của nàng. Một uy áp khiến họ phải run rẩy, phải phủ phục.
Không một lời ra lệnh.
Rầm!
Họ không quỳ vì mệnh lệnh, mà vì một sự khuất phục đến từ tận cùng huyết mạch. Khí tức của nàng không phải là uy áp của tu vi, nó là một 'âm hưởng' của Đại Đạo Sơ Khai. Nó không ép buộc, mà là 'gợi nhớ'. Huyết mạch của họ 'nhớ' lại sự thần phục, đạo tâm của họ 'nhớ' lại sự nhỏ bé của mình trước một 'Trật Tự' đang tái sinh. Đó không phải là sợ hãi, mà là sự trở về với bản nguyên của sự kính ngưỡng, một sự quy phục trong vô thức.
Cả Vân Thánh Điện chìm trong một sự im lặng tuyệt đối. Chỉ còn lại tiếng bước chân của một thiếu nữ, từng bước, từng bước tiến về phía bảo tọa của Tông chủ, nơi tương lai của nàng đang chờ đợi.
Ánh mắt của Phệ Hồn dõi theo bóng lưng đó, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác chấn động không thể tả. Đứa trẻ này, không, thiếu nữ này... rốt cuộc đã trải qua những gì trong mật thất đó? Nàng không chỉ hồi phục, mà như đã lột xác, đã tái sinh thành một tồn tại hoàn toàn khác. Một tồn tại mà ngay cả nàng, cũng cảm thấy một tia kiêng dè sâu sắc.
Đạo của nàng là nuốt chửng vạn linh hồn, là xây dựng một thư viện ký ức để chống lại sự Lãng Quên. Nhưng khí tức của thiếu nữ trước mắt này lại không thuộc về bất kỳ 'cuốn sách' nào nàng từng đọc. Nó không phải là quá khứ, không phải là hiện tại. Nó là một trang giấy trắng đang tự viết nên lịch sử của chính nó. Lần đầu tiên, Phệ Hồn Lão Ma, kẻ sưu tầm những câu chuyện đã kết thúc, lại cảm thấy sợ hãi trước một câu chuyện vừa mới bắt đầu.
Thiên địa là một cuộn tranh thủy mặc đã được vẽ xong, nơi vận mệnh của các Thần Triều chỉ là những nét mực đã khô. Nhưng hôm nay, sự xuất hiện của một thiếu nữ đã như một giọt nước tinh khiết, nhỏ xuống cuộn tranh đó. Giọt nước không xóa đi nét vẽ cũ, mà làm nó loang ra, biến đổi, tạo nên những hình thù mới không thể đoán trước. Một giọt nước mang tên Uyển Nhi.
(Kết thúc ARC 1 - Hồi 3)