Cherreads

Chapter 72 - CHƯƠNG 72: Thiên Mệnh Sơ Khai

Trên chiếc kiệu hoa lộng lẫy, sau khi rời khỏi núi Linh Cảnh, không gian lại một lần nữa chìm vào sự tĩnh lặng. Bốn con Bích Lạc thần thánh đạp trên mây ngũ sắc, lướt đi êm đềm giữa biển mây bồng bềnh, kéo theo một vệt sáng tím huyền ảo. Bên trong, Uyển Nhi, sau một ngày dài vừa tu luyện lại vừa nghịch ngợm, đã thấm mệt. Nàng cuộn mình trên tấm nệm gấm mềm mại, chìm vào một giấc ngủ say sưa, khóe môi vẫn còn vương một nụ cười hồn nhiên, ngây thơ.

Bên ngoài mạn thuyền, hoàng hôn đang dần buông xuống. Những tia nắng cuối ngày yếu ớt xuyên qua tầng mây, nhuộm cả một khoảng trời thành màu vàng cam bi tráng. Gió khẽ thổi, mang theo hơi lạnh của màn đêm sắp tới, làm tà áo cung trang của hai thân ảnh tuyệt mỹ khẽ lay động.

Họ đứng đó, lặng lẽ nhìn về phía vầng thái dương đang dần lịm tắt, mỗi người mang một tâm tư riêng.

“Ngươi có thấy Thánh Long Quyền lúc nãy không?” – Diệu Linh bất chợt cất tiếng, phá vỡ sự yên lặng. Thanh âm của nàng trong trẻo như suối ngọc, nhưng lại phảng phất một nỗi ưu tư không thể che giấu, tựa như có một tầng sương mỏng vừa phủ lên đạo tâm vốn tĩnh tại của nàng.

Phệ Hồn, trong hình hài tuyệt mỹ, đôi mắt đỏ rực sau chiếc mặt nạ trắng vô cảm cũng đang hướng về phía chân trời xa xôi. Nàng không quay lại, chỉ khẽ đáp, giọng nói như một tiếng vọng từ vực sâu: “Ý ngài là…?”

“Chiêu thức đó vốn không phải kỹ năng của quyền ấn,” Diệu Linh tiếp lời, giọng nói có chút phức tạp, như đang cố gắng sắp xếp lại một điều vừa vượt ngoài tầm hiểu biết của chính mình. “Ngay lúc con bé tung quyền, thần thức của ta cảm nhận được một điều. Luồng sức mạnh đó không phải do quyền ấn sinh ra, cũng chẳng phải do linh khí của pháp bảo ngưng tụ. Nó là một tiếng vọng từ trong huyết mạch của chính nó, một sức mạnh bản nguyên hơn, như thể được đánh thức từ một giấc ngủ vạn kỷ nguyên.”

Ánh mắt nàng trở nên xa xăm, tựa đang nhìn vào một dòng chảy thời gian mà chỉ mình nàng thấy được. “Thánh Long Quyền, một chiêu đó đủ sức phá hủy một bảo tháp kiên cố mà năm vị cường giả địa vị Thần Vương cũng phải mất vài tháng mới có thể phá vỡ trận pháp của ta. Trận pháp đó, ta đã để lại để bảo vệ con bé trong những ngày tháng nó tu luyện. Vậy mà…”

Nàng khẽ thở dài. Hơi thở đó không làm tiên khí xung quanh ảm đạm, mà dường như khiến chính ánh hoàng hôn cũng phải run rẩy, phai đi một sắc thái. Bàn tay đang đặt hờ trên mạn thuyền của nàng vô thức siết lại. Lần đầu tiên sau vạn năm, một vị thần có thể định đoạt cả càn khôn, lại cảm thấy bất lực trước tương lai của một sinh linh bé nhỏ. Nàng sợ hãi không phải vì sức mạnh của Uyển Nhi, mà là vì trong sự trưởng thành của con bé, nàng nhìn thấy bóng ma của một bi kịch khác, một bi kịch mà nàng đã từng bất lực đứng nhìn. “Chúng ta sắp phải rời xa Uyển Nhi rồi. Ta… quả thực có một chút buồn bã, không nỡ xa con bé.”

Phệ Hồn lúc này mới chậm rãi quay lại. Đôi mắt đỏ rực của nàng nhìn thẳng vào Diệu Linh, một cái nhìn sâu thẳm, thấu suốt, không có sự thương hại, chỉ có sự thật trần trụi. Nàng nói, giọng tĩnh tại nhưng lại sắc bén tựa một thanh thần kiếm, chém thẳng vào nỗi ưu tư của Diệu Linh: Người muốn bảo vệ sự ngây thơ của nó, hay đang sợ phải nhìn thấy bóng hình của chính mình trong sự trưởng thành của nó? Thần binh phải được tôi luyện bằng máu và lửa, không phải được bao bọc bằng lụa là. Người hiểu rõ điều này hơn ai hết.

Lời nói của Phệ Hồn như một nhát kiếm vô hình, chém thẳng vào điểm yếu mềm duy nhất còn sót lại trong đạo tâm của Diệu Linh. Nàng không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn về phía vầng thái dương đã lặn hẳn. Nhưng sự im lặng của nàng chính là một câu trả lời. Và khi ý niệm của một bậc Sử Thi đã định, cả một đế quốc phải theo đó mà chuyển mình. Ngay khoảnh khắc đó, tại Tạ Vô Nhai xa xôi, Phù Dung đang ngồi trên bảo tọa bỗng khựng lại. Nàng ngẩng đầu, đôi mắt tím như nhìn thấy một ý chỉ vừa xuyên qua vạn dặm không gian, khắc sâu vào tâm thức. Nụ cười trên môi nàng khẽ nở. Thời cơ... đã đến.

Bình minh vừa ló rạng trên Thiên Vương Đế Quốc của Hồn Môn. Ánh mặt trời đầu tiên còn chưa kịp xua tan đi màn sương đêm mỏng manh mang theo tử khí nhàn nhạt, nhưng cả đế đô đã cựa mình thức giấc, không phải bởi tiếng gà gáy, mà bởi một luồng khí tức sôi trào của sự chờ mong đang lan tỏa khắp nơi. Từ những con hẻm sâu hun hút, nơi bóng tối vẫn còn quyến luyến, cho đến các đại lộ thênh thang được lát bằng hắc thạch, những dòng người không ngừng tuôn ra. Họ không còn là một đám đông hỗn loạn, mà như một con hắc triều có trật tự, mỗi một cá nhân là một gợn sóng mang theo sự chờ mong âm ỉ, lặng lẽ chảy về một hướng duy nhất – Chủ Kiếm Đài.

Một năm dưới trướng Phù Dung, cả đế đô đã lột xác. Tử khí ngút trời của thời Phệ Hồn đã không còn, nhưng thay vào đó không phải là sự sống động, mà là một sự trật tự, kỷ luật đến lạnh người, tựa như một thanh thần kiếm vừa được lau chùi sáng bóng, dù không còn vết máu nhưng hàn khí vẫn bức người. Từng con đường, từng tòa lầu đều răm rắp tuân theo một quy luật vô hình, một sự tĩnh lặng báo hiệu một cơn bão còn lớn hơn. Những con đường được lát đá xanh sạch sẽ, hai bên là những tòa lầu các được xây dựng lại, vừa mang vẻ uy nghiêm của Hồn Môn, lại vừa có nét thanh thoát, tinh xảo của Phù Dung. Thỉnh thoảng, giữa những kiến trúc hắc ám, người ta lại thấy những cây hoa đào không có lá, thân cây đen nhánh nhưng lại nở ra những đóa hoa màu hồng phấn phát ra ánh sáng dịu nhẹ, một sự tương phản kỳ lạ, một dấu ấn không thể nhầm lẫn của vị tân chủ nhân.

Không còn là sự náo nhiệt của một khu chợ, mà là một biển người trật tự. Giữa biển người, những tiếng thì thầm lan truyền như sóng ngầm, không ồn ã nhưng lại đủ để người bên cạnh nghe thấy.

Những tiếng bàn tán, dù được kiềm chế, vẫn không thể dập tắt sự háo hức. Một thương nhân hối hả thúc giục đứa con trai ngái ngủ: 'Nhanh chân lên! Dưới thời Phù Dung Tông chủ, giờ giấc là quân lệnh, đến muộn có khi mất cả tư cách vào xem!'. Ở một góc khác, một gia chủ nhỏ đang thì thầm với bạn bè, ánh mắt lấp lánh hy vọng: 'Ta nghe nói phần thưởng lần này là một suất đến Hoang Giới, nơi linh khí dồi dào, đúng là cơ duyên ngàn năm! Con trai ta mà đoạt được thì cả gia tộc nở mày nở mặt.'. Nhưng cũng có những lão nhân đã sống qua thời cũ, ánh mắt mang theo chút hoài nghi: 'Hừ, Hồn Môn trước đây sát khí ngút trời, người thường như chúng ta nào dám bén mảng. Từ khi Phù Dung tiên tử đến, quả là đã có trật tự hơn nhiều, nhưng không biết sự tàn khốc trên lôi đài có giảm đi chút nào không.'

Không khí háo hức, tò mò lan tỏa, hòa cùng với sự kính sợ cố hữu dành cho Hồn Môn.

Chủ Kiếm Đài, võ đài tối cao và cũng là trái tim của Hồn Môn, là một kiệt tác do chính tay Phù Dung xây dựng nên. Nó không nguy nga tráng lệ, không được đúc từ tiên ngọc hay thần kim, mà được tạo tác bởi vô số gạch đá thô sơ, không cầu kỳ, chồng chất lên nhau tạo thành một bình nguyên rộng lớn, mang một vẻ đẹp hoang sơ và áp bức. Nhưng chính trên nền tảng tưởng chừng đơn giản đó, những đường nét kiến trúc lại được khắc chạm đầu rồng và đầu sư tử một cách tỉ mỉ đến từng chi tiết, như thể người sáng tạo muốn nói rằng, quyền lực thực sự không nằm ở sự hào nhoáng, mà ở sức mạnh ẩn sâu bên trong.

Nơi cánh cửa chính dẫn vào, một pho tượng bằng hắc thạch khổng lồ tạc hình Phệ Hồn Lão Ma sừng sững đứng đó. Nàng được khắc họa trong hình hài nữ tử tuyệt thế, nhưng gương mặt lại bị một chiếc mặt nạ trắng vô cảm che đi, chỉ để lộ đôi mắt rực lên ánh đỏ của sự chiếm đoạt. Tà áo của nàng không phải là vải vóc, mà như một dòng sông của vô số linh hồn đang gào thét trong câm lặng, bị hút vào, trở thành một phần của bóng tối vĩnh hằng. Chỉ cần một ánh mắt vô tình chạm vào pho tượng, người ta sẽ lập tức cảm thấy thần hồn như bị một vực sâu vô hình hút vào, ý niệm bị xé nát. Đó không phải là sợ hãi, mà là sự phủ định, là cảm giác bản thân sắp bị xóa sổ khỏi ký ức của vũ trụ, trở thành một trang sách vô danh trong thư viện của Phệ Hồn.

Đối diện phía xa xa, ngăn cách bởi võ đài rộng lớn, là một pho tượng khổng lồ khác tạc từ bạch ngọc thuần khiết, hình dáng của Diệu Linh Tiên Tử. Nàng vận cung trang, dáng vẻ thanh tao thoát tục, đôi mắt phượng nhìn xuống thế gian mang theo một nỗi bi thương và uy nghiêm không thể xâm phạm. Tay nàng kết một ấn quyết, như sắp sửa thi triển một đạo pháp vừa có thể sáng tạo, lại vừa có thể hủy diệt cả càn khôn. Pho tượng tỏa ra một luồng tiên khí tinh thuần, mang theo một sự tĩnh tại và quyền uy tuyệt đối. Hai pho tượng, một của sự thôn phệ, một của sự phán xét, một hắc một bạch, tạo nên một sự đối lập và cân bằng đầy căng thẳng, như hai mặt của cùng một quyền năng đang quan sát nơi này.

Không khí nơi đây luôn ảm đạm. Vòm trời không có mặt trời hay tinh tú, chỉ có một màu xanh thẳm mênh mông, tĩnh lặng đến nao lòng. Một luồng ánh sáng dịu nhẹ, không rõ nguồn gốc từ đâu, chiếu rọi xuống, khiến cho những khối đá thô càng thêm lạnh lẽo, những hình khắc rồng sư tử càng thêm sống động một cách ma mị. Đây là nơi các đệ tử Hồn Môn đổ máu và mồ hôi, nơi họ lập luyện, đối mặt với chính giới hạn của bản thân, nơi chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách đứng vững.

Đám người dân nô nức kéo đến, nhanh chóng tìm chỗ ngồi. Dưới trật tự mới, không còn cảnh chen lấn xô đẩy, chỉ có những dòng người lặng lẽ như nước chảy, tìm đến vị trí của mình. Không khí vì thế không hỗn loạn, mà đặc quánh lại bởi sự im lặng, sự chờ mong âm ỉ như một ngọn núi lửa sắp phun trào dưới lớp băng vĩnh cửu.

Khi ánh sáng xanh thẳm trên cao dường như tụ lại, báo hiệu giờ lành đã đến, một vị trưởng lão của Hồn Môn, chính là Lâm Huyền Trạch, bước ra giữa đài. Hắn vận một bộ chiến giáp đen tuyền, khí tức sắc bén như một thanh thần kiếm sắp tuốt vỏ. Hắn cầm trên tay một cuộn chiếu chỉ mang theo ấn ký đạo vận của Phù Dung, cất giọng, thanh âm được linh lực khuếch đại, không vang vọng ồn ào mà trầm hùng, mang theo đạo vận, khắc sâu vào tâm thức mỗi người.

“Phụng mệnh Phù Dung Tông chủ! Hôm nay, Hồn Môn tổ chức đại hội tỉ thí nội môn và ngoại môn, chọn ra những anh tài dị bẩm, những mầm non xuất chúng nhất, để giành lấy cơ hội giao hữu tại đại hội Ma Diệm Tông ở Đông Phong Đô, Hoang Giới!”

Lời vừa dứt, cả đấu trường như vỡ òa trong tiếng hò reo. Cơ hội đến Hoang Giới, tham gia đại hội của một trong những thế lực lớn nhất, đó là một vinh dự, một cơ duyên mà bất kỳ tu sĩ trẻ tuổi nào cũng khao khát.

“Một canh giờ nữa, chúng ta sẽ bắt đầu bốc thăm chọn cặp đấu! Đại hội chính thức bắt đầu!”

Lâm Huyền Trạch nói xong, liền có các đệ tử chấp sự mang ra một chiếc bảo hạp bằng bạch ngọc. Chiếc hộp không lớn, nhưng lại tỏa ra hàn khí nhàn nhạt, trên nắp được điêu khắc tinh xảo hình ảnh một đóa hoa đào đang bung nở, mỗi cánh hoa đều như thật, ẩn chứa đạo vận. Không ai biết bên trong là những thẻ bài bằng chất liệu gì, nhưng khi chiếc hộp được đặt xuống, cả đấu trường như cảm nhận được sức nặng của vận mệnh.

Sự im lặng tuyệt đối bao trùm lấy Chủ Kiếm Đài, vạn vạn ánh mắt đều nín thở đổ dồn về chiếc bạch ngọc bảo hạp. Không có tiếng thẻ bài va chạm khô khốc, chỉ có một sự tĩnh lặng trang trọng. Lâm Huyền Trạch từ từ mở nắp hộp. Một làn sương trắng mỏng manh, mang theo hương hoa đào thanh khiết, từ bên trong tỏa ra, lượn lờ rồi tan vào không khí. Bên trong không phải thẻ bài, mà là hàng trăm cánh hoa đào bằng ánh sáng màu hồng phấn đang lơ lửng, mỗi cánh hoa là một cái tên, một số phận. Trong sự im lặng của vạn vạn con dân đã an tọa, tất cả đều đang chờ đợi những thí sinh đầu tiên bước lên, đưa tay vào màn sương hoa đào để chọn lấy đối thủ và vận mệnh của chính mình.

More Chapters