Cherreads

Chapter 73 - CHƯƠNG 73 : Lôi Đài Khai Màn

Tại Chủ Kiếm Đài, vạn vạn ánh mắt đều nín thở đổ dồn về chiếc bảo hạp bằng bạch ngọc. Sự im lặng đặc quánh lại, đến mức có thể nghe được cả tiếng gió rít qua những ngọn tháp canh cao chót vót. Trong không gian đó, Lâm Huyền Trạch, trong bộ chiến giáp đen tuyền, khí tức sắc bén như một thanh thần kiếm ẩn trong vỏ, đứng lơ lửng giữa không trung phía trên lôi đài, vẻ mặt không một gợn cảm xúc.

Hắn không mở bảo hạp, mà chỉ khẽ phất tay. Một cuộn trúc giản làm từ Huyết Hồn Mộc, tự thân nó đã là một pháp bảo, chậm rãi mở ra trước mặt hắn. Hắn cất giọng, thanh âm không dùng linh lực khuếch đại, nhưng lại trầm hùng, vang vọng, mang theo một loại đạo vận lạnh lẽo, khắc sâu vào tâm thức của mỗi một sinh linh có mặt tại Thiên Vương Đế Quốc.

"Thiên địa chứng giám, anh hùng hội tụ! Phụng mệnh Phù Dung Tông chủ, đại hội tỉ thí Hồn Môn, luật lệ khắc vào đá, không kẻ nào được trái!"

Thanh âm của hắn ngưng lại một nhịp, như để vạn vật có thời gian hấp thụ sức nặng trong từng lời nói.

“Thứ nhất, trên lôi đài này, không có may mắn, chỉ có thực lực. Pháp bảo là một phần của thực lực, mưu kế cũng là một phần của thực lực. Không có giới hạn nào, ngoại trừ giới hạn của chính các ngươi. Kẻ sống sót là kẻ mạnh.”

“Thứ hai, sự khoan dung là dành cho kẻ yếu, nhưng sự ngu ngốc thì không. Khi đối thủ đã nhận thua, dừng tay. Kẻ nào cố tình hạ sát kẻ đã bại, không phải vì tàn nhẫn, mà là vì ngu xuẩn làm lãng phí thời gian của đại hội, sẽ bị xử lý.”

Mỗi một điều luật được tuyên bố, không khí trên đấu trường lại càng thêm phần ngưng trọng. Sự sôi trào ban đầu đã lắng xuống, nhường chỗ cho một sự căng thẳng của cuộc chiến sinh tử thực sự.

Dứt lời, Lâm Huyền Trạch cũng không nói thêm. Hắn lướt mắt qua danh sách trên cuộn da thú, rồi đọc to tên của những cặp đấu trong vòng sơ loại. Thanh âm của hắn như tiếng búa của định mệnh, gõ vào hy vọng và cả nỗi sợ hãi của những thí sinh đang chờ đợi.

“Mười trận đầu tiên!” Hắn hô lớn.

“【Trận Nhất】Vương Lăng Tiêu đối chiến Huyền Triệt!”

 “【Trận Nhị】Lý Huyền đối chiến Lý Tinh Uyên!” 

“【Trận Tam】Trương Thiên Hành đối chiến Trương Ngạo Sương!” 

“【Trận Tứ】Cẩn Ngọc đối chiến Lưu Dạ!” 

“【Trận Ngũ】Trần Vân Phong đối chiến Trần Hiểu Lam!”

 “【Trận Lục】Dương Tiêu Phong đối chiến Dương Hàn Xuyên!”

 “【Trận Thất】Triệu Hạo Thiên đối chiến Triệu Thiên Nguyệt!”

 “【Trận Bát】Hoàng Vấn Thiên đối chiến Hoàng Mộ Vân!” 

“【Trận Cửu】Ngô Tử Mặc đối chiến Ngô Vũ Tri!”

 “【Trận Thập】Thừa Trạch đối chiến Chu Thanh!”

Mười cặp đấu đầu tiên được xướng lên, những tiếng xì xào bàn tán lập tức nổi lên từ các khán đài. Có những tiếng thở phào nhẹ nhõm, cũng có những cái nhíu mày đầy lo lắng. Bầu không khí bắt đầu nóng lên.

Lâm Huyền Trạch không để cho đám đông có nhiều thời gian bàn luận, thanh âm hắn lại một lần nữa vang lên, đanh thép và rõ ràng.

“Mười trận tiếp theo!”

“【Trận 11】Vương Thanh Dao đối chiến Hàn Dạ Nguyệt!” 

“【Trận 12】Thanh Trúc đối chiến Thẩm Triệt Không!” 

“【Trận 13】Trương Vũ Vi đối chiến Nghiêm Dương Vân!” 

“【Trận 14】Lưu Niệm Chân đối chiến Mộ Tuyết Vân!”

 “【Trận 15】Trần Thi Hàn đối chiến Quan Tĩnh Lam!”

 “【Trận 16】Dương Lâm Lăng đối chiến Chung Nhược Vũ!” 

“【Trận 17】Triệu Uyển Thanh đối chiến Nguy Cảnh Vân!” 

“【Trận 18】Hoàng Nhã Cầm đối chiến Dung Hàn Tịch!” 

“【Trận 19】Ngô Linh Vân đối chiến Lăng Mạc Uyên!” 

“【Trận 20】Chu Mộ Thanh đối chiến Vân Kỳ Nhược!”

Sự căng thẳng trên các khán đài càng lúc càng tăng. Những cái tên được xướng lên đều là những thiên tài có tiếng trong tông môn, hứa hẹn những trận thư hùng nảy lửa.

“Và mười trận cuối cùng của vòng sơ loại!” Giọng Lâm Huyền Trạch không một chút thay đổi, lạnh lùng như băng.

“【Trận 21】Tạ Vô Ngân đối chiến Bùi Tiêu Phong!” 

“【Trận 22】Diệp Bạch Thần đối chiến Kỷ Dao Dao!” 

“【Trận 23】Phó Vũ Kình đối chiến Nhâm Khinh Tuyết!”

 “【Trận 24】Lục Trầm Phong đối chiến Mặc Dung Yên!” 

“【Trận 25】Cố Thanh Hàn đối chiến Lăng Ca!”

 “【Trận 26】Tử Uyên đối chiến Liễu Dung Nhược!” 

“【Trận 27】Tô Hạo Trần đối chiến Cổ Vô Tâm!”

 “【Trận 28】Hạ Minh Triệt đối chiến Phương Huyền!” 

“【Trận 29】Trịnh Lam Ca đối chiến Trác Vô Minh!” *

“【Trận 30】Sở Tử Mặc đối chiến Từ Tuyết!”

Khi cái tên cuối cùng trong danh sách ba mươi trận đấu vừa được đọc xong, khi những tiếng xì xào bàn tán về các cặp đấu vừa nổi lên, Lâm Huyền Trạch lại cất giọng, thanh âm lần này mang theo một sự trịnh trọng đặc biệt, khiến cả đấu trường đang ồn ào phải im bặt.

“Và sau đây, chúng ta sẽ chào đón người cuối cùng… thí sinh mạnh nhất của Hồn Môn!”

Một lời giới thiệu không hề khoa trương, nhưng lại khiến vạn người phải nín thở. Thí sinh mạnh nhất? Kẻ nào lại có được vinh dự đó?

Bất chợt, trên bầu trời xanh thẳm phía trên Chủ Kiếm Đài, một chiếc kiệu hoa lộng lẫy được kéo bởi bốn con Bích Lạc thần thánh, vốn đang ẩn mình sau những tầng mây, bỗng khẽ lay động. Từ trên đó, một bóng đen nhỏ lao xuống như một vì sao băng lạc lối.

VỤT!

RẦM!

Một tiếng động vang trời, không phải của pháp thuật, mà là âm thanh trần trụi của một vật thể nặng nề va chạm với mặt đất. Khói bụi mù mịt bốc lên từ trung tâm lôi đài, che khuất mọi tầm nhìn. Cả đấu trường chìm trong sự im lặng sững sờ. Màn ra mắt này... có chút không giống với tưởng tượng của họ về một "thí sinh mạnh nhất".

Khi lớp bụi cuối cùng lắng xuống, một thân ảnh hiện ra, không nhiễm một hạt bụi trần. Nàng vận y phục trắng đen giao hòa, khí chất thoát tục tựa như không thuộc về thế gian này, đôi mắt đỏ rực như hồng ngọc, tĩnh lặng đến mức khiến người khác phải nín thở. Nàng tựa như một vị thần vừa giáng thế... rồi bỗng nhiên ho sặc sụa 'khụ khụ!', phá vỡ hoàn toàn bầu không khí thần thánh đó, khiến mọi người ngơ ngác.

“Xin chào các đạo hữu, tại hạ là Uyển Nhi,” giọng Uyển Nhi lúc này vang lên, rồi một tiếng "khụ khụ" nữa lại phát ra.

Cố gắng lấy lại phong thái cao thủ, nàng theo một thói quen khó bỏ, ung dung đưa tay ra sau định tìm một điểm tựa. Nhưng... chờ mãi vẫn không thấy cột đâu. Giữa khoảng không mênh mông của lôi đài, nàng chới với trong một khoảnh khắc, rồi trong ánh mắt sững sờ của vạn người, mất thăng bằng và ngã một cái "bịch" rõ kêu xuống nền đài lạnh giá.

Nàng không nhìn ai, đôi mắt chỉ hướng về phía trước, tĩnh lặng như mặt hồ thu, nhưng lại ẩn chứa một nỗi bi thương không thuộc về thế gian này.

Hàng vạn, hàng nghìn ánh mắt đổ dồn về phía nàng, mang theo vô số cảm xúc.

“Kia… kia là ai vậy? Đẹp như một tiên nữ… nhưng sao lại ngã sõng soài ra thế?” – một thiếu niên trong đám đông không kìm được mà thốt lên, ánh mắt vừa si mê vừa khó hiểu. “Suỵt! Nói nhỏ thôi! Ngươi không thấy luồng khí tức quanh người nàng ta sao? Đó không phải thứ mà người thường có được! Ta nghe nói nàng là người được Thủy Tổ đích thân đưa về, lai lịch cực kỳ bí ẩn.” – một người khác thì thầm, giọng đầy kính sợ. “Bí ẩn cái gì! Ta thấy đáng sợ thì hơn! Các ngươi không nghe đồn sao? Huyền Tiên, thiên tài nội môn, chỉ vì lỡ lời mà bị nàng ta đánh cho một chiêu bay thẳng khỏi lôi đài, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Đừng để vẻ ngoài đó lừa!”

Giữa những lời bàn tán đó, trên khán đài cao nhất, nơi dành cho Tông chủ, Phù Dung lặng lẽ quan sát. Nàng không nói gì, chỉ khẽ chống tay lên má, nghiêng đầu sang phải, đôi mắt tím huyền bí nhìn thân ảnh nhỏ bé nhưng đầy quật cường trên lôi đài. Một tiếng thở dài nhẹ như không, thoát ra từ đôi môi anh đào của nàng.

“Đúng là thầy nào trò đó, nghịch ngợm.”

More Chapters