Cherreads

Chapter 74 - CHƯƠNG 74: Đạo Tâm Gợn Sóng

Tại Chủ Kiếm Đài, sự im lặng không phải là trống rỗng, mà là một sức nặng hữu hình. Nó là một loại áp lực của đạo vận khiến không khí đặc quánh lại, đến mức vạn vạn sinh linh có mặt đều cảm thấy nhịp tim của chính mình đang đập một cách nặng nề, khó nhọc. Mọi âm thanh của đế đô dường như đều bị một bức tường vô hình chặn lại nơi cổng vào, chỉ còn lại tiếng gió rít qua những ngọn tháp canh cao chót vót, tựa như hơi thở dồn nén của vạn vạn sinh linh đang nín thở, chờ đợi. Gió trên cao dường như cũng đã ngừng thổi, e sợ làm kinh động đến sự trang nghiêm của thời khắc này. Trên khắp các khán đài bằng hắc thạch, không một tiếng động, chỉ có những ánh mắt rực lửa của sự chờ mong, của sự hiếu chiến, đang đổ dồn về lôi đài rộng lớn, nơi sắp sửa diễn ra những trận chiến định đoạt vận mệnh.

Trên khắp các khán đài, người người đã an tọa, nhưng không một ai dám tựa lưng vào ghế. Họ hướng ánh mắt xuống sân khấu rộng lớn, một sự chờ mong âm ỉ như một ngọn núi lửa sắp phun trào dưới lớp băng vĩnh cửu.

Bất chợt, cả đấu trường vốn đang im lặng bỗng xôn xao.

Từ trên khán đài cao nhất, nơi dành cho Tông chủ, một thân ảnh tuyệt mỹ từ từ đứng dậy. Phù Dung, trong bộ xiêm y nửa đỏ nửa trắng, bước ra phía trước, tà áo tung bay trong một làn gió không tên. Nàng không cần dùng đến uy áp, nhưng khí chất thanh tao thoát tục, vừa như một đóa sen trắng tinh khôi lại vừa như một đóa bỉ ngạn rực lửa, đã đủ để khiến vạn người phải ngước nhìn.

“Đẹp quá…” – một thiếu niên không kìm được mà thốt lên, ánh mắt si mê.

Một bầu không khí màu hồng dường như đang lan tỏa giữa các đệ tử trẻ tuổi, họ say đắm nhìn theo bóng hình nàng, quên cả sự căng thẳng của cuộc tỉ thí.

Phù Dung nhìn xuống biển người, một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên đôi môi anh đào. Nàng cất lời, thanh âm trong trẻo như suối ngọc, nhưng lại mang theo một loại đạo vận khiến ai cũng phải lắng nghe: “Được rồi, được rồi, không để các bạn trẻ chờ đợi nữa.”

Nàng nhẹ nhàng đưa hai bàn tay ngọc ngà của mình ra, lòng bàn tay hướng vào nhau. Một điểm sáng nhỏ màu vàng kim từ từ hiện ra giữa hai lòng bàn tay, rồi lớn dần, lớn dần, tựa một vầng thái dương thu nhỏ. Nàng đẩy nhẹ về phía trước. Vòng sáng không lao đi, mà như một vị vua đang tuần du, chậm rãi bay đến ranh giới lôi đài. Nơi nào nó đi qua, không khí đều phải cúi mình thần phục. Khi vòng sáng chạm vào kết giới vô hình, một tiếng 'ong' trầm thấp tựa tiếng chuông chùa từ thuở hồng hoang vang lên, không phải từ âm thanh, mà từ sự rung động của chính pháp tắc. Một lớp khiên màu vàng hình bán cầu từ từ hiện ra, trên đó vạn đóa hoa đào bằng đạo văn nở rộ rồi lại lụi tàn trong từng nhịp thở, tựa một thế giới đang sinh diệt. Sau vài nhịp thở, lớp khiên lại trở nên vô hình, nhưng tất cả mọi người đều biết, một võ đài độc lập, một tiểu thiên địa của sự phán xét, đã được thiết lập.

Sau khi kết giới thành hình, Lâm Huyền Trạch mới từ từ hiện ra giữa lôi đài. Hắn một tay chắp sau lưng, tay còn lại chỉ về phía cổng thí sinh, cất giọng, thanh âm vang vọng như tiếng chuông chùa, mang theo hàn khí của kim loại.

“【Trận Nhất】”

Thanh âm của hắn dừng lại một nhịp, một khoảng lặng đủ để vạn trái tim phải lỡ một nhịp đập. Không gian như đặc quánh lại trong sự chờ mong, mỗi một ánh mắt đều dán chặt vào hắn, sợ hãi bỏ lỡ cái tên định đoạt vận mệnh sắp được xướng lên.

“Vương………………..Lăng……………Tiêu đối chiến Huyền…………..Triệt!”

Lời vừa dứt, từ phía cổng, một thân ảnh vận bạch y, phong thái lãng tử, nhẹ nhàng như một chiếc lá bay vào giữa đài. Trên hông hắn là một thanh trường kiếm vỏ gỗ đơn sơ, nhưng khí tức lại nội liễm, sắc bén. Hắn chắp tay, cúi đầu một cách lịch thiệp: “Đệ tử Vương Lăng Tiêu, tham kiến Lâm trưởng lão.”

Nhưng màn xuất hiện của đối thủ hắn mới thực sự là điểm nhấn.

Từ phía cổng đối diện, một giai điệu vui tươi, lạc lõng bỗng vang lên, phá tan bầu không khí trang nghiêm. Rồi, Huyền Triệt xuất hiện. Hắn không đi, mà là nhảy chân sáo, mỗi bước nhảy lại vung vẩy cây rìu chiến to bản trên tay một cách đầy khoa trương như đang múa lân. Theo sau hắn, bốn năm thị nữ xinh đẹp, y phục lụa là, cũng đồng điệu nhảy theo, tay còn tung những cánh hoa nhiều màu sắc, biến lôi đài sinh tử thành một sân khấu hỷ kịch.

Cả lôi đài, sau một thoáng sững sờ, bỗng cười rộ lên như sấm. Tiếng cười vang dội, phá tan hoàn toàn bầu không khí trang nghiêm. Gương mặt vốn đang nghiêm nghị của vị trưởng lão bỗng đỏ lên như gấc, rồi lại tái đi như tàu lá chuối. Ông cảm thấy máu trong người như muốn xông lên não, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Gương mặt vốn đang nghiêm nghị của vị trưởng lão bỗng đỏ lên như gấc, rồi lại tái đi như tàu lá chuối. Ông cảm thấy máu trong người như muốn xông lên não, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Ông nghiến răng, truyền âm vào đầu con trai, thanh âm không còn là sự uy nghiêm mà là tiếng rít qua kẽ răng: “Thằng con trời đánh! Ngươi muốn ta mất hết mặt mũi trước các Thủy Tổ phải không? Còn không mau nghiêm túc lại!”

Vương Lăng Tiêu cũng không khá hơn, hắn đưa tay đặt lên trán, thở dài một cách bất lực.

Huyền Triệt nghe cha mắng, liền quay lại nháy mắt, giọng đầy vẻ tự tin: “Cha à, hôm nay là ngày vui, phải cho con thể hiện một chút chứ!”

Cả sân khấu lại một lần nữa cười rầm rộ trước sự tự tin thái quá của hắn.

Nhưng trò vui còn chưa dừng lại ở đó.

Bất chợt, bầu trời xanh thẳm của Hồn Môn tối sầm lại. Một chiếc kiệu hoa lộng lẫy, được kéo bởi bốn con Bích Lạc thần thánh, xé rách tầng mây hiện ra. Từ trên đó, hai thân ảnh tuyệt mỹ, một vận cung trang màu tím, một vận hắc y với chiếc mặt nạ trắng, chậm rãi bay về phía đài cao.

Không gian tức thì im bặt. Mọi ánh mắt, mọi hơi thở đều ngưng lại, đổ dồn về hai bóng hình vừa xuất hiện. Họ không mang theo uy áp hữu hình, nhưng sự hiện diện của họ dường như khiến cả không gian phải cúi mình, khiến vạn vật cảm nhận được sự nhỏ bé nguyên thủy của mình trước những tồn tại đã đứng ngoài vòng xoáy của thời gian. Một luồng uy áp không phải của sự hủy diệt, mà là của trật tự và quyền uy tuyệt đối, từ từ giáng xuống. Đó là một sức mạnh đã thống trị Đế Quốc Tam Quan, đưa Hồn Môn từ một nơi tối tăm thối nát bước vào kỷ luật và trật tự, một sức mạnh mà vạn thập niên kỷ qua chưa từng xuất hiện.

Trên khán đài cao nhất, Phù Dung lập tức bước xuống khỏi ngai vị của mình, tiến ra phía trước, cúi mình hành lễ một cách vô cùng kính cẩn.

“Phù Dung, tham kiến hai vị Thủy Tổ!”

Lúc này, mọi người mới nhìn rõ sự sắp đặt trên đài cao. Chính giữa là ngai vị Tông chủ bằng bạch cốt được điêu khắc hoa văn bỉ ngạn, tinh xảo mà uy nghiêm, nhưng lại được đặt ở vị trí thấp và phía trước hơn một chút.

Ở hai bên và lùi về phía sau một bậc, là hai chiếc bảo tọa khổng lồ, một trời một vực. Bảo tọa bên trái được tạc từ một khối tử ngọc vạn năm, mang hình dáng đóa sen tím đang nở rộ; ánh sáng từ nó tỏa ra không chỉ thanh tao, mà như đang gột rửa cả ma khí trong không khí, khiến người ta cảm thấy đạo tâm thanh tịnh. Đối lập hoàn toàn, ma tọa bên phải được đúc từ hắc kim, những hình khắc vạn quỷ trên đó dường như đang thực sự gào thét, chỉ cần nhìn vào cũng cảm thấy thần hồn bị hút vào vực sâu của sự thống khổ. Khi hai vị Thủy Tổ an tọa, không gian quanh bảo tọa sen tím như có tiên nhạc vang lên, còn không gian quanh ma tọa hắc kim lại chìm vào sự im lặng của cõi chết, tạo nên một sự cân bằng kinh dị. Sự sắp xếp này thể hiện rõ ràng địa vị: Phù Dung dù là chủ nhân hiện tại, nhưng hai vị Thủy Tổ mới là những tồn tại tối cao, được tôn kính tuyệt đối.

Người người đưa mắt nhìn theo hai bóng hình an tọa trên hai bảo tọa vĩ đại đó. Người người cảm nhận được sự uy áp mãnh liệt. Bầu không khí của Chủ Kiếm Đài, vốn đã căng thẳng bởi luật lệ, nay lại như được rót thêm một loại áp lực không thể diễn tả bằng lời. Mỗi một thí sinh đều cảm nhận được ánh mắt từ trên cao, một sự phán xét từ những tồn tại mà họ chỉ dám mơ tưởng trong truyền thuyết. Cuộc tỉ thí này, đã không còn đơn thuần là tranh đoạt vinh quang, mà đã trở thành một sân khấu để thể hiện bản thân trước các vị thần.

More Chapters