Cherreads

Chapter 75 - CHƯƠNG 75: Thủy Tổ Ban Phước

Tại Chủ Kiếm Đài, vạn vật như nín thở.

Sự tĩnh lặng không chỉ là sự vắng bóng của âm thanh. Nó là một sức nặng hữu hình, nơi người ta có thể 'nghe' thấy tiếng các quy luật càn khôn đang va chạm, tạo nên những âm hưởng trầm thấp tựa tiếng chuông chùa từ thuở hồng hoang, một bản giao hưởng câm lặng nhưng lại khắc sâu vào thần hồn. Không khí đặc quánh lại, đến mức vạn vạn sinh linh có mặt đều cảm thấy nhịp tim của chính mình đang đập một cách nặng nề, khó nhọc. Đạo vận từ lôi đài lan tỏa ra, không mang sát khí, nhưng lại khiến linh lực trong cơ thể tự nguyện phủ phục, không dám lưu chuyển một cách tùy tiện. Gió đã ngừng thổi, mây đã ngừng trôi, đến cả những hạt bụi li ti trong không khí cũng không dám tùy tiện lay động. Vạn vạn ánh mắt, từ những bậc lão nhân đã kinh qua tuế nguyệt đến những thiếu niên ôm mộng anh hùng, tất cả đều như bị một sợi dây vô hình níu lại, dán chặt vào hai thân ảnh giữa lôi đài. Vương Lăng Tiêu và Huyền Triệt, khí thế của họ tựa hai thanh thần binh đã rút ra nửa vỏ, hàn quang và chiến ý va chạm trong không trung, chỉ chờ một hiệu lệnh là sẽ nhuộm đỏ cả nền đá cổ.

Bất chợt!

Không gian nơi trung tâm lôi đài, ngay giữa hai người, khẽ gợn lên một vòng sóng lăn tăn, rồi như một tấm gương bị ném một viên sỏi, nó vặn vẹo, méo mó trước khi bị một bàn tay vô hình xé toạc ra từ bên trong. Một vệt hắc quang lóe lên rồi tắt, tựa một cái chớp mắt của vực thẳm. Khi ánh sáng quay trở lại, một bóng hình tuyệt mỹ đã đứng đó, không một tiếng động, không một gợn sóng năng lượng. Nàng xuất hiện, không phải bằng cách dịch chuyển, mà như thể nàng vốn đã luôn ở đó, chỉ là thế gian này vừa mới đủ tư cách để nhìn thấy nàng.

Đó là Phệ Hồn Lão Ma.

Ánh mắt sau chiếc mặt nạ trắng vô cảm của nàng không dừng lại ở hai thí sinh, cũng không liếc về phía các trưởng lão đang kinh ngạc. Nó chậm rãi lướt qua biển người bao la trên khán đài, một cái nhìn không mang theo uy áp, nhưng lại khiến vạn trái tim phải lỡ một nhịp. Rồi, một thanh âm không lớn nhưng lại mang theo đạo vận của một bậc Thủy Tổ, không vang vọng qua không khí, mà như một dòng suối chảy thẳng vào tâm thức của mỗi một sinh linh đang có mặt:

Nàng nhìn biển người, thấy trong mỗi ánh mắt không chỉ là sự chờ mong, mà là những câu chuyện chưa được viết. Đạo của nàng, là bảo tồn những câu chuyện đã kết thúc, là nuốt chửng linh hồn để chống lại sự Lãng Quên. Nhưng nhìn những ánh mắt này, một ý niệm chưa từng có bỗng lóe lên. 'Bảo tồn ký ức của kẻ đã chết... liệu có đủ?' - nàng tự hỏi. 'Hay là... gieo mầm cho những huyền thoại tương lai, để chúng tự viết nên câu chuyện của chính mình?' Ánh mắt sau chiếc mặt nạ khẽ động. Nàng đã có câu trả lời.

“Hôm nay, là ngày hội của Hồn Môn chúng ta. Tất cả các con dân đã không quản ngại xa xôi đến đây, vậy thì ta, với tư cách là Thủy Tổ, cũng sẽ ban phước cho mỗi một người.”

Nàng dừng lại một nhịp. Khoảng lặng đó ngắn ngủi nhưng lại dài tựa thiên thu, đủ để từng lời nói của nàng thấm sâu vào lòng người, đủ để sự chờ mong của vạn người bị đẩy lên đến cực hạn.

“Sáu mươi thí sinh tham dự đại hội, bất kể thắng hay bại, tất cả đều sẽ có phần thưởng từ ta!”

Cả đấu trường, vốn đang tĩnh lặng như mặt hồ trước bão, bỗng nổ tung. Âm thanh không phải là tiếng xôn xao, mà là một tiếng gầm của sự hoài nghi và vui sướng tột độ, một làn sóng âm thanh hữu hình như một con hắc triều cuồng nộ đập vào vách đá, chấn động cả nền móng của Chủ Kiếm Đài. Thắng bại đều có thưởng? Lời nói đó không chỉ là một phần thưởng, nó là một sự lật đổ, phá vỡ mọi quy tắc của các cuộc tỉ thí từ xưa đến nay!

Phệ Hồn khẽ giơ một tay lên. Biển người đang dậy sóng tức thì tĩnh lặng.

“Kẻ thua cuộc, sẽ nhận được một viên linh đan, đủ để các ngươi đột phá một tiểu cảnh giới, cùng một vạn viên linh thạch thượng phẩm.” Lời nói vừa dứt, cả đấu trường lập tức xôn xao, một phần thưởng như vậy đã vượt xa những gì họ có thể tưởng tượng. Nhưng nàng giơ tay, và sự im lặng lại bao trùm. “Gia đình các ngươi...” Nàng ngưng lại, để hai chữ đó thấm sâu vào tim những người còn đang lo lắng cho người thân. “từ nay về sau, sẽ được Hồn Môn bảo hộ chu toàn, không còn phải lo nghĩ về sinh kế.”

Lời nói của nàng như một dòng nước ấm chảy vào lòng những thí sinh có phần yếu thế hơn, xóa đi nỗi lo sợ thất bại, biến sàn đấu sinh tử thành một sân khấu để thể hiện. Nhưng điều tiếp theo mới thực sự làm cả đấu trường phải chấn động, khiến đạo tâm của cả những bậc trưởng lão cũng phải rung chuyển.

“Chưa hết.” Giọng nàng ngưng lại, một khoảng lặng chết người. “Kẻ bại trận hôm nay sẽ nhận được một tạo hóa nghịch thiên mà ngay cả người chiến thắng cũng phải ao ước...” Nàng lại dừng, để cho sự tò mò và hoài nghi dâng lên đến đỉnh điểm. “...đó là cơ hội được lựa chọn sư phụ của chính mình! Ta, là Phệ Hồn Lão Ma, địa vị Sử Thi, sẵn lòng thu nhận. Và trên kia,” nàng chỉ tay về phía ma tọa hắc kim, “là Diệu Linh Tiên Tử, một tồn tại đã bước vào địa vị Bất Hủ . Các ngươi, có tư cách để lựa chọn!”

Một sự tĩnh lặng tuyệt đối bao trùm, nhưng lần này không phải vì sợ hãi, mà là vì sững sờ. Một sự im lặng còn đáng sợ hơn cả tiếng gầm thét, bởi nó được tạo nên từ hàng vạn hơi thở bị nghẹn lại, hàng vạn trái tim ngừng đập. Được một trong hai vị Thủy Tổ tối cao đích thân chỉ dạy? Đây không còn là cơ duyên, đây là một bước lên trời, là một giấc mộng mà ngay cả trong cơn mơ điên cuồng nhất họ cũng không dám nghĩ tới!

Nàng lại hướng về phía những người chiến thắng tiềm năng, giọng nói càng thêm phần uy lực, như đang vẽ ra một tương lai rực rỡ:

“Còn người chiến thắng, phần thưởng sẽ là một viên linh đan ngũ phẩm, mười vạn viên linh thạch thượng phẩm, và một túi chứa đựng pháp bảo có thể bảo hộ toàn vẹn trước mọi công kích của cường giả địa vị Tiên Đế! Khi các ngươi tu luyện đến địa vị Á Thần, những pháp bảo này sẽ là trợ lực vô song trên con đường vấn đạo. Gia đình các ngươi, dĩ nhiên, cũng sẽ được bảo hộ tuyệt đối, để các ngươi có thể yên tâm theo đuổi Đại Đạo của chính mình, trở thành niềm kiêu hãnh của cả gia tộc!”

Phệ Hồn Lão Ma dang rộng hai tay, tà áo đen tuyền tung bay, thanh âm của nàng lúc này không còn là lời ban phước, mà là một lời hiệu triệu, một ngọn lửa thổi bùng lên chiến ý trong lòng mỗi một thí sinh, đốt cháy cả sự do dự cuối cùng.

“Chính vì vậy, hôm nay, ta không muốn thấy bất kỳ sự do dự nào! Hãy tự do thi triển công pháp, hãy vung lên tài nghệ của các ngươi! Chiến đấu hết mình! Hãy để cho người thân các ngươi, để cho cả thế giới này được tận mắt chứng kiến sự khổ luyện của các ngươi đã kết thành trái ngọt ra sao!”

“Lời của ta, khắc sâu vào núi non, khắc xa vào chư thiên, khắc mãi vào hồng trần!”

Dứt lời, nàng chỉ một ngón tay lên bầu trời xanh thẳm. Từ đầu ngón tay nàng, một đạo kim quang không phải ánh sáng vật lý, mà là sự hiển hiện của ý chí, bắn thẳng lên chín tầng mây. Đạo kim quang đó hóa thành những đạo văn kim sắc, chúng không tan biến, mà như những định luật mới của càn khôn, tự mình khắc sâu vào bản nguyên của Phản Vũ Trụ, tuyên bố một luật lệ mới cho cả cõi giới này. Mọi sinh linh, dù ở bất kỳ đâu, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy lời hứa của Thủy Tổ đang tỏa sáng, vĩnh hằng và bất diệt.

Sự im lặng bị phá vỡ.

Cả Chủ Kiếm Đài như một ngọn núi lửa đã ngủ yên vạn năm, đồng loạt phun trào. Sự háo hức, sự cuồng nhiệt, lòng biết ơn và chiến ý sôi sục... tất cả hòa thành một tiếng gầm vang trời. Các thí sinh, kể cả những người vừa mới đây còn lo lắng vì bốc thăm phải đối thủ mạnh, giờ đây ánh mắt đều rực lên ngọn lửa quyết tâm. Họ không còn sợ hãi thất bại, vì thất bại cũng là một vinh quang.

Hàng vạn, hàng nghìn con dân của Đế Quốc Tam Quan, những người đã quen với kỷ luật và sự lạnh lùng dưới thời Phù Dung, nay lại cảm nhận được một sự ấm áp, một sự quan tâm đến từ vị Thủy Tổ tối cao. Họ biết, họ không chỉ là những thần dân, mà là những đứa con được bảo bọc. Giờ đây, Hồn Môn không chỉ còn là một thế lực thống trị, mà đã thực sự trở thành một mái nhà, một đế quốc duy nhất trên toàn cõi đại lục địa cầu Thiên Vận Giới.

Không ai bảo ai, tất cả đồng loạt đứng dậy. Họ đặt tay lên ngực, nơi trái tim đang đập rộn ràng, rồi đồng loạt cúi đầu thật sâu, một sự tôn vinh đến từ tận đáy lòng.

“Đa tạ đặc ân của Thủy Tổ!”

“Phệ Hồn Thủy Tổ vạn tuế! Hồn Môn vạn tuế!”

Những tiếng hò reo không còn là sự tung hô quyền lực. Một lão nhân đã sống qua ba triều đại, tóc bạc như sương, run rẩy quỳ xuống, nước mắt giàn giụa, lẩm bẩm: “Hồn Môn... cuối cùng cũng có một mái nhà”. Một thiếu phụ ôm đứa con nhỏ, giọng nghẹn ngào: “Con ơi, chúng ta sẽ không còn phải lo sợ nữa rồi”. Những chiến binh vốn chỉ biết đến chém giết, nay lại đặt tay lên ngực, nơi trái tim đang đập rộn ràng, ánh mắt rực lên một niềm tin chưa từng có. Đó là một lời trìu mến, một sự quy tâm chân thành nhất, được dệt nên từ hàng vạn hy vọng. Phệ Hồn Lão Ma đứng giữa lôi đài, lặng lẽ đón nhận làn sóng tín ngưỡng và lòng biết ơn thuần khiết đó.

Nàng cảm nhận được nó, không phải bằng thần thức, mà bằng chính đạo tâm của mình. Luồng năng lượng ấm áp đó, không phải linh khí, không phải tiên khí, mà là sự đồng lòng của vạn dân, đang như một dòng suối cam lồ, từ từ chảy vào nơi sâu thẳm nhất trong ý cảnh của nàng.

Nơi ý cảnh vốn là một hoang mạc của oán hận, dòng suối tín ngưỡng chảy đến đâu, cát đen của chấp niệm biến thành đất màu mỡ đến đó, cỏ xanh của hy vọng bắt đầu nảy mầm. Con ma đói, hiện thân của thù hận vạn năm, lần đầu tiên co rúm lại, sợ hãi trước thứ ánh sáng ấm áp xa lạ kia. Nó vừa khao khát, lại vừa muốn xé nát nguồn sáng đó. Nhưng rồi, khi từng dòng tín ngưỡng thuần khiết như cam lồ thấm vào, nó không còn gầm gừ nữa, mà tự nguyện trút bỏ lớp vỏ gai góc, trở lại thành một thiếu nữ... thiếu nữ của vạn năm về trước, trước khi bị cả thế gian quay lưng.

Một giọt nước mắt trong suốt, lần đầu tiên sau vô tận kỷ nguyên không mang theo tử khí, khẽ lăn ra từ dưới chiếc mặt nạ trắng.

Rắc...

Một âm thanh rất nhỏ vang lên trong tâm thức. Đó không phải là tiếng vỡ của đạo tâm, mà là tiếng một hạt mầm đã bị giam cầm trong băng đá vạn năm, cuối cùng cũng tự mình đâm chồi, phá tan lớp vỏ của sự hận thù.

Chấp niệm đã tan. Con ma đói đã no.

Phệ Hồn Lão Ma ngẩng đầu, nhìn biển người đang reo hò tên mình, một nụ cười thực sự, một nụ cười của sự giải thoát, lần đầu tiên hiện lên sau chiếc mặt nạ.

Khi làn sóng hoan hô của vạn người dần lắng xuống, khi đạo tâm của Phệ Hồn vừa tìm lại được sự thanh thản nguyên sơ, nàng khẽ phất tay áo. Một hành động tưởng chừng đơn giản, nhưng lại khiến cả không gian như phải tuân lệnh. Từ trong hư không trước mặt nàng, một cuộn Kinh Thư duy nhất từ từ hiện ra. Nó không phải là một cuốn sách dày cộp, mà là một cuộn giấy phép thuật mỏng manh, tựa như được dệt nên từ chính ánh trăng và sương sớm, hai đầu được gắn trục bằng bạch ngọc. Nó không tỏa ra linh quang, không mang theo uy áp, nhưng khi nó xuất hiện, vạn vật như cảm nhận được một sức nặng của tuế nguyệt, một sự tang thương của những kỷ nguyên đã lụi tàn, phảng phất trong từng thớ không khí.

“Kinh Thư Chiếu Rọi, Khaiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”

Thanh âm của nàng không còn ma mị, mà mang theo sự uy nghiêm của một vị Thần nắm giữ tri thức. Theo mệnh lệnh của nàng, cuộn Kinh Thư tự động mở ra, không phải để lộ văn tự, mà bề mặt của nó trải rộng, hóa thành một tấm quang kính khổng lồ lơ lửng giữa không trung, soi chiếu rõ mồn một toàn bộ cảnh tượng trên lôi đài.

Sau đó, từ tấm quang kính nguyên bản, vô số huyễn ảnh nhỏ hơn tách ra, tựa như những cánh bướm ánh sáng. Chúng bay vút lên, xé gió, vượt qua cả không gian của Chủ Kiếm Đài, bay khắp toàn bộ Đại Lục Lục Huyết Hải.

Từ những tửu lầu sầm uất của đế đô cho đến những ngôi làng hẻo lánh nhất, người dân chỉ cần ngẩng đầu là thấy một tấm thủy kính mỏng như lụa đang lơ lửng trên trời. Chúng hiển hiện rõ nét, truyền lại toàn bộ hình ảnh và âm thanh từ lôi đài một cách chân thực. Đây là một ân huệ, một đặc quyền chưa từng có, một lời khẳng định rằng, dưới trướng của các vị Thủy Tổ, mỗi một sinh linh đều là một phần của Hồn Môn, đều có quyền được chứng kiến những huyền thoại tương lai của chính tông môn mình được viết nên.

More Chapters