Bầu không khí căng thẳng tựa dây đàn sắp đứt trên Chủ Kiếm Đài bỗng nhiên biến đổi một cách kỳ diệu. Dường như lời ban phước của Thủy Tổ không chỉ chạm đến đạo tâm của vạn người, mà còn gột rửa cả đất trời. Bầu trời xanh thẳm vốn tĩnh lặng đến nao lòng nay lại như được nhuộm thêm một sắc hồng phấn dịu nhẹ, tựa như má của một thiếu nữ đang e ấp. Một mùi hương hoa đào thanh khiết, không biết từ đâu len lỏi vào không khí, hòa quyện với sự trong veo của đất trời, tạo nên một khung cảnh vừa trang nghiêm lại vừa nên thơ.
Giữa lôi đài, Phệ Hồn Lão Ma, trong thân hình khổng lồ cao đến hai trượng, lơ lửng cách mặt đất đúng một thước. Khí thế của một bậc Thủy Tổ từ người nàng tỏa ra, không còn là sự ma mị, mà là một sự uy nghiêm thuần túy, khiến vạn vật phải nín thở. Nàng nhìn biển người đang reo hò, một ý nghĩ chợt lóe lên.
Từ trong hư không, nàng lấy ra một ống pháo hoa, thân ống được trang trí bằng những hoa văn rồng phượng tinh xảo. Nàng cất lời, thanh âm ma mị nhưng lại có chút gì đó vui tươi, vang vọng khắp đấu trường:
“Pháo hoa này khi bay lên bầu trời sẽ bắt đầu đối chiến của hai thí sinh. Hôm nay đích thân ta sẽ chủ trì trận đấu.”
Nói rồi, nàng ung dung, đầy phong thái của một bậc Thủy Tổ, giật mạnh sợi dây lụa. Vạn vạn con dân nín thở, ngẩng đầu nhìn lên, chờ đợi một cảnh tượng rực rỡ báo hiệu cuộc chiến khai màn.
BÙM!
Một tiếng nổ không phải vang dội, mà chói tai, khô khốc vang lên ngay trong lòng bàn tay nàng.
Thay vì một vệt sáng rực rỡ bay vút lên trời, một làn khói đen kịt, dày đặc như mực tàu, mang theo mùi thuốc súng và mùi tóc cháy khét lẹt, phụt ra, nuốt chửng hoàn toàn thân ảnh vị Thủy Tổ.
Cả đấu trường, từ trên xuống dưới, rơi vào một sự im lặng chết chóc.
Hàng vạn, hàng nghìn ánh mắt sững sờ, ngơ ngác nhìn vào đám khói đen đang lơ lửng giữa lôi đài. Phệ Hồn Lão Ma đứng giữa lôi đài, bất động như một pho tượng bị sét đánh. Nàng có thể cảm nhận ma khí trong người, lần đầu tiên sau vạn năm, không sôi trào vì chiến ý, mà là vì ngượng. Một cảm xúc 'con người' xa lạ và yếu đuối đang len lỏi, phá vỡ lớp vỏ bọc mà nàng đã dùng vô tận tuế nguyệt để xây dựng. Nỗi bối rối không chỉ đến từ việc mất mặt trước vạn người, mà còn từ việc nhận ra sự tồn tại của Uyển Nhi đang thực sự làm thay đổi mình từ bên trong. Sự uy nghiêm của một Thủy Tổ, giờ đây, đã tan thành mây khói trước tiếng cười của một tiểu oa nhi. Nàng nghiến răng, không chỉ vì tức giận, mà còn vì bối rối trước chính sự yếu đuối của bản thân.
Giữa sự im lặng đó, vài tiếng ho khan “khụ... khụ...” từ trong đám khói đen vọng ra. Làn khói từ từ tan đi, để lộ một Phệ Hồn Lão Ma có chút chật vật. Tà áo đen tuyền của nàng dính đầy bụi than, chiếc mặt nạ trắng vô cảm cũng bị nhuộm một vệt đen, trông vô cùng hài hước.
Sự im lặng bị phá vỡ bởi một tiếng cười trong veo, thánh thót tựa chuông bạc ngân nga.
“Ha... Ha ha... HA HA HA HA HA!”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía bảo tọa sen tím. Tại trên đài cao, Uyển Nhi đang nằm gói gọn trên vai Diệu Linh, lúc này đang ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt. Nàng chỉ tay về phía Phệ Hồn, cố gắng nói trong tiếng cười không ngớt: “Phệ... Phệ Hồn sư tôn... Người... người... ha ha ha... giống mèo bị cháy râu quá!”
Tiếng cười không chút kiêng dè của nàng như một mồi lửa, châm ngòi cho cả một rừng cười. Các con dân đang nín nhịn cũng không thể chịu nổi nữa, đồng loạt bật cười theo. Những người đang xem qua hình ảnh Kinh Thư ở khắp nơi trên Đại Lục Lục Huyết Hải cũng không ngoại lệ, tiếng cười vang lên từ các tửu lầu, các phiên chợ, các ngôi làng hẻo lánh. Tiếng cười vang dội như sấm, chấn động cả Chủ Kiếm Đài, xua tan đi bầu không khí căng thẳng.
Hàng vạn con dân đang hồi hộp chờ đợi trận đấu, nay lại được một phen giải trí. Bầu không khí cá cược bắt đầu sôi nổi, mang đậm màu sắc của Hồn Môn. “Năm mươi vạn ma tinh cho Huyền Triệt!” - một thương nhân to béo vỗ ngực. “Hừ, ta cược một mảnh 'ký ức kiếm kỹ' của một Kiếm Tông đã ngã xuống cho Lăng Tiêu!” - một lão giả có vẻ là 'nhà sưu tầm' khinh khỉnh đáp. Thậm chí có kẻ còn mang cả 'một canh giờ tuổi thọ' hay 'một tia vận khí' ra để đặt cược, biến trận đấu thành một sòng bạc của cả vận mệnh.
Trên lôi đài, Phệ Hồn Lão Ma như hóa đá. Sự uy nghiêm của một vị Thủy Tổ đã tan thành mây khói. Nàng chỉ có thể nghiến răng, trừng mắt nhìn về phía Uyển Nhi, rồi hét lên một tiếng thất thanh vừa là bất lực: “Uyển…….. Nhiiiiiiii!”
Ngay cả trên ghế tông chủ, Phù Dung cũng không thể giữ được vẻ mặt lạnh lùng. Nàng cười đến mức phải ôm bụng, người ngả nghiêng. Rồi trong một khoảnh khắc mất kiểm soát, chiếc ghế quyền uy lật ngửa. Rầm! Một tiếng động không nhỏ vang lên, kéo theo cả vị tân chủ nhân trong một tư thế dở khóc dở cười. Trên bảo tọa sen tím, Diệu Linh cũng không thể nhịn được nữa. Tiếng cười trong veo của nàng bật ra... Nàng cười không phải vì sự cố của Phệ Hồn, mà vì trong sự bối rối đó, nàng nhìn thấy một vết nứt trên lớp vỏ bọc vạn năm của một tồn tại cũng cô độc như mình. Nàng cười vì sự ngây thơ của Uyển Nhi đã làm được điều mà không một loại quyền năng nào có thể làm được: mang lại một chút hơi ấm 'con người' cho những trái tim đã hóa băng. Tiếng cười đó, là một sự giải thoát thầm lặng.
Diệu Linh khẽ liếc sang Phệ Hồn. Nàng thấy trong đôi mắt đỏ rực kia, thay vì oán niệm vạn năm, lại là một sự bối rối rất 'người'. Trái tim băng giá của nàng chợt gợn lên một tia ấm áp. Có lẽ, sự xuất hiện của Uyển Nhi không chỉ thay đổi vận mệnh, mà còn đang từ từ chữa lành những vết sẹo đã mục ruỗng của cả hai vị Thủy Tổ. Một ý nghĩ khiến chính nàng cũng phải bất giác mỉm cười, một nụ cười của sự chấp nhận.
Sau một hồi chật vật, Phệ Hồn hít một hơi thật sâu. Một luồng uy áp lạnh lẽo, lần này không còn ma mị mà là sự uy nghiêm thuần túy, từ người nàng tỏa ra, dập tắt mọi tiếng cười còn sót lại. ‘Đủ rồi,’ thanh âm của nàng không lớn nhưng lại khiến cả đấu trường phải im bặt.
Lúc này, trên lôi đài, hai thân ảnh đã đứng đối diện nhau, khí thế hoàn toàn trái ngược, tựa hai thái cực của đạo.
Vương Lăng Tiêu, bạch y như tuyết, lặng lẽ như một thanh cổ kiếm cắm trên đỉnh núi vạn năm, khí tức sắc bén nhưng lại nội liễm đến cực điểm. Hắn đứng đó, mà như đã hòa làm một với trời đất, mỗi một hơi thở đều tuân theo một quy luật của sự tĩnh tại.
Huyền Triệt thì ngược lại, vẫn là bộ dạng khoa trương, cây rìu chiến trên vai không phải để chiến đấu, mà như một đạo cụ sân khấu. Hắn nhún nhảy tại chỗ, khóe miệng luôn nhếch lên một nụ cười ngạo nghễ, tự tin.
“Vũ khí là để chiến đấu, không phải để làm trò,” Lăng Tiêu lên tiếng trước, thanh âm lạnh lẽo như hàn khí tỏa ra từ lưỡi kiếm. “Cây rìu đó trong tay huynh, có vẻ đang khóc thét vì bị dùng sai mục đích đấy.”
Huyền Triệt nghe vậy, không những không giận mà còn cười lớn hơn. Hắn xoay cây rìu một vòng điệu nghệ, tiếng gió rít lên như một tiếng hoan hô.
“Khóc thét ư? Ta lại nghe nó đang cất tiếng ca. Lăng Tiêu huynh, Đạo của huynh là kiếm, lạnh lẽo và cô độc. Huynh tìm kiếm sự sắc bén trong tĩnh lặng, nhưng lại tự cầm tù chính mình trong sự khắc khổ. Đạo của ta, là tìm thấy vũ điệu trong sát chiêu, tìm thấy niềm vui trong vạn pháp. Kiếm của huynh, lúc nào cũng chỉ có một vẻ mặt, một quy tắc. Chẳng phải đó mới là sự lãng phí lớn nhất sao?”
Lời nói của Huyền Triệt như một viên sỏi ném vào mặt hồ tĩnh. Khán đài vốn đang im lặng lại xôn xao. Đây không còn là lời khiêu khích, mà là một sự chất vấn về chính con đường tu luyện.
Ánh mắt Lăng Tiêu lạnh đi vài phần. Hắn không động, nhưng kiếm khí vô hình quanh người dường như càng thêm sắc bén.
“Vũ điệu của kẻ ngu xuẩn,” hắn đáp, giọng không một chút cảm xúc. “Kiếm, là hung khí, là hiện thân của sự kết liễu. Đạo của kiếm, là một đường thẳng, ngắn nhất và hiệu quả nhất giữa sự sống và cái chết. Mọi sự hoa mỹ, mọi vũ điệu của ngươi, đều là sự xúc phạm đến lưỡi kiếm, và là sự khinh thường đối với đối thủ đang đứng trước mặt.”
“Ha ha,” Huyền Triệt lắc đầu, tỏ vẻ không đồng tình. “Huynh nói sai rồi. Sự sống vốn là một vũ điệu, và cái chết chỉ là một nốt trầm trong đó. Huynh chỉ nhìn thấy sự kết liễu của lưỡi kiếm, mà không thấy được vẻ đẹp trong quỹ đạo của nó. Huynh chỉ thấy sự hiệu quả, mà bỏ qua niềm vui của quá trình. Một con đường tu luyện không có niềm vui, thì dù có đạt đến đỉnh cao, cũng chỉ là một đỉnh núi cô độc, lạnh lẽo mà thôi. Hôm nay, ta sẽ dùng cây rìu ‘đang ca hát’ này, để cho thanh kiếm ‘đang khóc thét’ của huynh thấy, thế nào mới là sự tự do của Đại Đạo!”
Không khí trên lôi đài đặc quánh lại. Đây không chỉ là cuộc đối đầu của hai thiên tài, mà là cuộc va chạm của hai loại triết lý, hai con đường Đại Đạo hoàn toàn đối lập.
Thay vì hạ tay xuống một cách đơn giản, Phệ Hồn chậm rãi giơ lòng bàn tay phải của mình ra. Không gian trước mặt nàng khẽ gợn sóng, rồi một quả cầu thủy tinh trong suốt, đẹp đẽ tựa một tác phẩm nghệ thuật, từ từ ngưng tụ. Bên trong quả cầu, không phải là những linh hồn gào thét, mà là vô số điểm sáng li ti, tựa một thiên hà thu nhỏ, đó chính là tinh hoa linh lực đã được cô đọng đến cực hạn, tỏa ra một luồng năng lượng thuần khiết và mạnh mẽ.
Rồi, trước vạn vạn ánh mắt đang nín thở, năm ngón tay thon dài của nàng từ từ siết lại.
XOẠNG!
Quả cầu thủy tinh không tan biến, mà vỡ tan thành vô số mảnh vụn ánh sáng. Chúng không rơi xuống, mà hóa thành hai luồng linh lực tinh thuần, tựa hai con rồng ánh sáng. Một luồng sắc bén, lạnh lẽo như kiếm khí, bay thẳng về phía Vương Lăng Tiêu, không dung nhập vào cơ thể, mà lượn quanh thanh kiếm của hắn, như một lời nhắc nhở về sự tĩnh tại và trách nhiệm. Luồng còn lại thì rực rỡ, linh động, biến ảo thành vô số hình thù, quấn lấy cây rìu của Huyền Triệt như một vũ điệu của năng lượng. Chúng không chỉ là một hiệu lệnh, mà còn là một sự thừa nhận của Thủy Tổ đối với con đường Đại Đạo mà cả hai đã chọn.
Sự im lặng bị phá vỡ.
Lăng Tiêu trong suy nghĩ: “Kẻ cuồng ngạo này, Đạo của hắn tuy có lý, nhưng lại quá mức ngây thơ. Ta sẽ dùng sự tĩnh lặng của kiếm, để nghiền nát vũ điệu ồn ào của hắn.”
Huyền Triệt trong suy nghĩ: “Kẻ cổ hủ này, bị trói buộc trong quy tắc. Ta sẽ dùng sự tự do của rìu, để chém đứt những xiềng xích trong tâm kiếm của hắn.”
Trận chiến… bắt đầu!