XOẠNG!
Tiếng vỡ của quả cầu thủy tinh không phải là âm thanh, mà là một mệnh lệnh của Đại Đạo. Hai luồng linh lực thuần khiết, tựa hai con rồng ánh sáng, xé tan không khí lao về phía hai thân ảnh giữa lôi đài.
Một luồng sắc bén, lạnh lẽo như kiếm khí của trời đông, không dung nhập vào cơ thể Vương Lăng Tiêu, mà tự nguyện quấn quanh thanh trường kiếm bên hông hắn, khiến vỏ kiếm bằng gỗ đơn sơ cũng phải khẽ rung lên, phát ra tiếng kiếm minh trong trẻo, tựa một lời nhắc nhở về sự tĩnh tại và trách nhiệm. Luồng còn lại thì rực rỡ, linh động, biến ảo thành vô số hình thù, quấn lấy cây rìu chiến của Huyền Triệt như một vũ điệu của năng lượng, khiến cây hung khí vốn chỉ biết đến sát phạt nay lại như đang cất lên một bài ca của sự tự do.
Trên khán đài cao nhất, Phù Dung, người vừa mới chật vật ngồi lại ngay ngắn trên bảo tọa của mình, khẽ cất tiếng, đôi mắt tím to tròn không rời khỏi thanh kiếm của Lăng Tiêu:
"Ồ, Lăng Tiêu Xích sao?"
Nàng quay sang Diệu Linh, người đang an tọa trên bảo tọa sen tím, thanh âm mang theo một tia hứng thú: "Thủy Tổ, người có thấy thanh Xích Tiêu kia chứ?"
"Thanh kiếm đó... được rèn từ sự tĩnh lặng tuyệt đối của một kiếm tiên đã cố gắng dùng kiếm để đóng băng cả thời gian, nhưng cuối cùng lại bị chính sự tĩnh lặng đó đóng băng lại, hóa thành một phần của Đạo mà lão theo đuổi. Một con đường mạnh mẽ, nhưng cũng thật cô độc. Trớ trêu thay, đối thủ của nó hôm nay lại là một vũ điệu của sự sống. Đây không chỉ là một trận đấu, mà là sự va chạm của hai thái cực vận mệnh."
"Ý Thủy Tổ là..." Phù Dung hỏi, trong mắt ánh lên sự chờ mong.
"Đúng vậy," Diệu Linh đáp, ánh mắt vẫn hướng về lôi đài.
Dưới sân, Lăng Tiêu không một chút do dự. Kiếm chưa ra khỏi vỏ, nhưng kiếm ý đã động. Hắn lướt đi, thân ảnh như một chiếc lá trong gió, không một tiếng động, nhưng lại nhanh đến mức để lại một tàn ảnh tại chỗ.
"Phong... Lôi... Bão Táp!"
...hóa thành tám đạo long quyển kiếm khí. Chúng không lao đi hỗn loạn, mà di chuyển theo trận đồ bát quái, trấn giữ tám phương, mỗi một cơn lốc là một mắt trận, tạo thành một thiên la địa võng không lối thoát. Bên trong, vô số lưỡi kiếm gió và lôi quang màu tím đang rít gào, sẵn sàng xé nát mọi thứ theo một trật tự đã được định sẵn. Nhưng đó chỉ là đòn nghi binh. Thân ảnh thật của Lăng Tiêu đã lặng lẽ vòng ra phía sau, một đường kiếm chí mạng đã sẵn sàng để kết thúc ván đấu.
'Ngây thơ.' Huyền Triệt thầm nghĩ, nhưng nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ. Hắn không hề quay đầu. Cây rìu chiến trên vai như có mắt, tự động vung lên phía sau.
"Phong Hồi Xoáy!"
Keng!
Một tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, tóe lửa. Mũi kiếm của Lăng Tiêu, vốn định đâm vào yếu huyệt, lại bị thân rìu chặn đứng. Huyền Triệt nhân lực đạo đó, không chỉ đẩy lùi, mà còn xoay người một vòng hoàn mỹ, cây rìu vẽ nên một quỹ đạo tròn, tạo thành một luồng khí xoáy không chỉ bảo vệ bản thân mà còn khuấy động cả trận đồ kiếm khí của Lăng Tiêu.
Đúng lúc đó, tám cơn lốc xoáy đã ập đến.
"Liệt Hỏa Phiệp!"
'Huyền Triệt không lùi, mà còn dậm mạnh một bước, cây rìu không bổ xuống, mà là xoay một vòng, dùng chính thân rìu đập mạnh xuống nền đá. 'Vũ điệu' của hắn không chỉ là động tác, mà là một loại đạo vận. Hắn không chống lại cơn lốc, mà 'nhảy múa' cùng nó. Lửa đỏ từ dưới nền đá không chỉ bùng lên, mà như bị vũ điệu của hắn dẫn dắt, hóa thành hàng trăm con bướm lửa. Chúng không lao vào một cách mù quáng, mà vỗ cánh theo một nhịp điệu kỳ lạ, lướt theo luồng gió của cơn lốc, biến sát khí của kẻ địch thành chất dinh dưỡng cho ngọn lửa của chính mình, rồi từ bên trong phá tan kết cấu của nó.'
Trên ma tọa, Phệ Hồn khẽ "hừ" một tiếng. 'Trong đôi mắt sau chiếc mặt nạ, một tia sáng phức tạp lóe lên. Đạo của nàng là thôn phệ linh hồn, là nuốt chửng 'kết cục' của kẻ khác để bảo tồn ký ức. Còn tên nhóc này, lại 'thôn phệ' chính 'khởi đầu' của một chiêu thức để biến nó thành vũ điệu của sự sống. Một sự hỗn loạn đầy sáng tạo, một sự phá cách đầy ngạo mạn. Nàng không chỉ thấy thú vị, mà còn thấy một sự tương đồng kỳ lạ trong cái cách hắn biến sự hủy diệt thành một loại nghệ thuật.'
Khán đài vỡ òa trong tiếng cổ vũ: "Lăng Tiêu sư huynh cố lên!""Huyền Triệt sư huynh, đẹp lắm!"
Đối mặt với chính chiêu thức của mình đang lao về, Lăng Tiêu vẫn không một chút bối rối. Giữa biển lửa đang gào thét, thân hình hắn bỗng nhiên hạ thấp, gần như dán sát mặt đất, kiếm khí quanh người ngưng tụ lại, tạo thành một lớp màn mỏng chống lại sức nóng.
"Liệp Phá Thiên Quan!"
Hắn búng nhẹ chuôi kiếm, thanh kiếm vút lên cao, né được cơn bão lửa trong gang tấc. Cùng lúc đó, thân hình hắn như một mũi tên, xuyên qua chính ngọn lửa, điểm một kiếm vào huyệt quan mệnh của Huyền Triệt. Một đường kiếm đan xen giữa bước chân thu – phát, như đang tự vạch lại con đường đi của chính mình giữa biển lửa.
Huyền Triệt kinh hãi, không kịp phản ứng, chỉ có thể theo bản năng đưa rìu lên đỡ. Lưỡi kiếm không chạm vào người, nhưng kiếm khí sắc bén vẫn đánh bay hắn ra xa vài trượng, để lại một vệt cháy xém trên nền đá nơi hắn vừa đứng.
Cả hai lại đứng đối diện nhau. Huyền Triệt ôm ngực, khóe miệng rỉ một tia máu, nhưng ánh mắt lại rực lên sự phấn khích.
"Ha ha, đau thật! Lăng Tiêu, kiếm của huynh quả nhiên rất nhanh, rất hiệu quả. Nhưng nó thiếu một thứ... đó là niềm vui. Huynh chỉ thấy mục tiêu, mà không tận hưởng con đường. Kiếm của huynh không sai, nhưng Đạo của huynh quá cô độc!""Niềm vui của ngươi chỉ là sự tự huyễn hoặc. Đạo, là trách nhiệm, không phải trò chơi. Thanh kiếm trong tay ta không cần niềm vui, nó chỉ cần sự tuyệt đối. Sự tự do của ngươi rồi sẽ bị chính sự tùy hứng đó hại chết. Đạo của ngươi, quá nông cạn."
Nói rồi, Lăng Tiêu từ từ tháo chiếc hộp gỗ đeo sau lưng xuống. Hắn mở ra, bên trong không phải một, mà là năm thanh cổ kiếm khác nhau, mỗi thanh đều tỏa ra một luồng khí tức riêng biệt:
Băng Phong Kiếm: Toàn thân trắng xóa, hàn khí tỏa ra có thể đóng băng cả không gian.
Huyết Ngân Kiếm: Lưỡi kiếm như bạc, nhưng lại có những đường vân máu như thật, sát khí ngút trời.
Lôi Viêm Kiếm: Thân kiếm nửa tím nửa đỏ, vừa có tiếng sấm rền lại vừa có hơi nóng của lửa.
Huyền U Kiếm: Một màu đen sâu thẳm, âm khí tỏa ra như từ vực sâu cửu tuyền.
Thiên Tẫn Kiếm: Thanh kiếm cuối cùng, đơn sơ nhất, nhưng lại mang một khí tức khiến cả đất trời phải run sợ. "Kiếm ra, trời cũng tận."
Huyền Triệt nhìn năm thanh kiếm, nụ cười trên môi càng thêm cuồng dại. Hắn biết, sư huynh của hắn sắp sửa dùng đến tuyệt kỹ trấn phái: Vạn Kiếm Quy Tâm. Dưới khán đài, một vài trưởng lão của các tông môn khác, những người có chút kiến thức, đồng loạt đứng bật dậy, sắc mặt đại biến. Một lão giả từ Thiên Kiếm Các, ánh mắt vốn cao ngạo nay lộ rõ vẻ không thể tin nổi, chén trà trong tay vỡ nát: 'Vạn Kiếm Quy Tâm? Tuyệt kỹ trấn phái đã thất truyền cùng với sự sụp đổ của Cổ Kiếm Môn từ Kỷ Nguyên trước... Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?!' Một vị sử gia tu chân khác thì run rẩy lẩm bẩm: 'Truyền thuyết kể rằng, kẻ nào luyện thành Vạn Kiếm Quy Tâm, có thể dùng một kiếm để triệu hồi vạn kiếm ảnh, mỗi kiếm ảnh là một đạo pháp tắc khác nhau. Đây là một môn kiếm kỹ của sự hủy diệt...' Sự kinh hãi và cả lòng tham lam bắt đầu lan truyền trong đám đông.
'Sư huynh, huynh cuối cùng cũng đã trưởng thành,' hắn nghĩ, rồi nhếch môi, ánh mắt đầy khiêu khích. 'Không còn giữ lại nữa sao? Tốt lắm! Để ta xem, sự tĩnh lặng tuyệt đối của huynh, liệu có thể đóng băng được vũ điệu cuồng phong của ta không!'
Trên bảo tọa, Diệu Linh khẽ nói với Phù Dung: "Nhân tài kiếm khách rất tốt, ngươi sắp có một đệ tử giỏi rồi. Tuy thiên phú của thằng bé không bằng Uyển Nhi, nhưng nếu được bồi dưỡng tốt, sẽ là một nhân tài kiệt xuất trong kiếm pháp của gia tộc họ Lăng."
"Rất tốt… rất tốt…"
Phù Dung nghe vậy, khẽ mỉm cười. Nàng biết, vị Thủy Tổ này không chỉ thay nàng chọn người, mà còn đang gửi đi một thông điệp: Hồn Môn không chỉ có ma đạo, mà còn có cả chính đạo kiếm tu.
Lúc này, Lăng Tiêu bay lên, lơ lửng giữa không trung. Hắn không nói, nhưng ý niệm của hắn đã như một thánh chỉ, vang vọng khắp càn khôn: 'Đạo nghe ta, trời làm dẫn, vạn kiếm về đây!' Hắn nhắm mắt, năm thanh kiếm trước mặt đồng loạt bay lên, xoay tròn quanh người. Bầu trời Hồn Môn bỗng tối sầm lại. Không phải mây đen, mà là vô số bóng kiếm từ khắp nơi đang bay về, tạo thành một vòm trời bằng thép. Tiếng kiếm minh từ hàng vạn thanh kiếm hòa vào nhau, không phải âm thanh, mà là một sự rung động của Đại Đạo, khiến vạn người phải nín thở trước một tuyệt kỹ sắp khai màn.
Khắp Lục Huyết Hải, từ những tửu lầu xa hoa đến những thôn trang hẻo lánh, vạn vạn sinh linh đều nín thở dõi theo màn quang kính. Tiếng hò reo của họ không chỉ là sự cuồng nhiệt cho một trận chiến đỉnh cao, mà còn là lời chứng cho một huyền thoại đang được viết nên.