Trên lôi đài, không gian như đông đặc lại thành một biển kiếm ý. Vòm trời bằng thép được kết thành từ vạn bóng kiếm vẫn lơ lửng trên cao, tiếng kiếm minh không còn reo vang riêng lẻ, mà đã hòa vào nhau, tạo thành một sự im lặng của áp lực tuyệt đối, một bản giao hưởng câm lặng của sự hủy diệt đang chờ được tấu lên.
Vạn Kiếm Quy Tâm dưới ý niệm của Vương Lăng Tiêu đã hoàn toàn biến đổi. Nó không còn là một tuyệt kỹ tấn công, mà là một pháp tắc của sự phòng ngự. Hàng vạn bóng kiếm không lao xuống, mà như những đàn cá ánh kim tìm về cội nguồn, đồng loạt quay về, xoay tròn quanh người hắn. Chúng đan vào nhau, lớp trong lớp ngoài, chuyển động theo một quỹ đạo huyền ảo, tạo thành một lớp khiên kiếm khí hình cầu hoàn mỹ đến từng chi tiết. Mỗi một bóng kiếm là một pháp tắc, mỗi một quỹ đạo xoay tròn là một biến số. Nó không chỉ là một tấm khiên, nó là một thế giới của sự tĩnh tại, một pháo đài bất khả xâm phạm có thể nghiền nát mọi cuồng phong dám bén mảng đến.
Giữa tâm bão của kiếm ý, Lăng Tiêu đứng đó, bạch y không một nếp gấp, khí tức tĩnh lặng như mặt hồ thu không gợn sóng, tựa như đã hòa làm một với vòm trời kiếm của chính mình. Hắn là tâm, và vạn kiếm là đạo.
Huyền Triệt nhìn cảnh tượng đó, nhưng nụ cười ngạo nghễ trên môi không hề tắt, mà ngược lại còn rực rỡ hơn bao giờ hết. Hắn không còn vẻ khoa trương, mà thay vào đó là một sự chân thành hiếm thấy, một sự tôn trọng sâu sắc dành cho đối thủ, và cũng là cho người huynh đệ của mình.
Hắn cất tiếng, thanh âm không còn vẻ trêu đùa, mà trầm hùng, vang vọng khắp lôi đài như tiếng chuông chùa cổ tự:
"Sư huynh, những năm tháng chúng ta tu luyện cùng nhau, huynh luôn là người đi trước, luôn là ngọn núi để ta nhìn vào. Huynh ân cần chỉ dạy, huynh im lặng sát cánh. Hôm nay, ta cũng muốn dành cho huynh một điều bất ngờ, một sự đáp lại chân thành nhất từ tận đáy lòng!"
Lăng Tiêu, giữa vạn kiếm đang xoay vần, khẽ mở mắt. Sự lạnh lẽo trong ánh mắt hắn đã tan đi, chỉ còn lại một tia ấm áp hiếm hoi, tựa ánh nắng sớm mai sau đêm dài giá rét.
'Tiếng rìu của ngươi đã chạm đến Kiếm Tâm của ta, Huyền Triệt. Đạo của ta là sự tĩnh lặng của núi non, nhưng không có nghĩa là không khao khát được lắng nghe giai điệu của cuồng phong. Trận chiến này, không phải để phân định đúng sai, mà là để thanh kiếm tịch mịch này, được một lần hòa vào vũ điệu khai thiên của ngươi.'
Một lời thừa nhận ngắn gọn, nhưng lại ẩn chứa cả ngàn vạn tâm tư, cả những năm tháng kề vai sát cánh, cả những lần tranh đấu và những lần âm thầm bảo vệ.
Huyền Triệt cười lớn, một tiếng cười sảng khoái, không còn sự ngạo mạn, chỉ có niềm vui thuần khiết của một kẻ sắp được dốc hết sức mình. Hắn không nói thêm nữa. Cây rìu chiến trên vai được hắn từ từ giơ lên cao.
Không khí trên Chủ Kiếm Đài bỗng trở nên ngột ngạt. Sự phóng khoáng của hắn đã ngừng, vẻ tự do đã biến mất. Thay vào đó là một sự tập trung tuyệt đối. Cây rìu trên tay không còn là hung khí, mà như một hố đen, điên cuồng hút lấy cả sự tĩnh lặng và trật tự, biến chính nó thành một điểm dị biệt của Hỗn Mang. Nó trở nên nặng nề một cách dị thường, khiến không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo. Một sức nặng của thuở hồng hoang đang từ từ thức tỉnh.
"KHAI…" Một chữ thốt ra, không gian như ngừng thở. Vạn người trên khán đài bỗng cảm thấy lồng ngực bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Không khí không chỉ đặc quánh lại, mà như đang bị rút cạn, tạo thành một vùng chân không của sự chờ đợi.
"THIÊN…" Chữ thứ hai vang lên, mặt đất dưới chân họ bắt đầu run rẩy. Không chỉ lôi đài, mà cả nền móng của Chủ Kiếm Đài, những khối hắc thạch đã tồn tại ngàn năm, bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt li ti. Pháp tắc của Hồn Môn đang gào thét, không phải vì bị tấn công, mà vì sợ hãi trước một quy luật cổ xưa hơn đang thức tỉnh.
"NHẤT…" Lần này, mọi âm thanh đều bị nuốt chửng. Sự tĩnh lặng tuyệt đối. Vạn người không nghe thấy gì, nhưng lại cảm thấy như có một tiếng chuông chùa từ thuở hồng hoang đang nện thẳng vào đạo tâm, khiến thần hồn rung chuyển. Cây rìu không còn là vật chất, nó đã trở thành tâm điểm của một sự kiện khai thiên.
"PHÁCH!!!" Một rìu bổ xuống!
Nó không nhanh, mà chậm rãi một cách khủng khiếp, như thể đang xé toạc chính tấm màn thời gian. Lưỡi rìu không còn là kim loại, mà là một 'khái niệm' của sự đoạn tuyệt. Nó không cắt vào vật chất, mà chém vào chính 'sự tồn tại', để lại phía sau một vết thương trên Đạo, một khoảng không nơi quy luật bị xóa sổ, vạn pháp phải cúi đầu trước sự nguyên thủy của hủy diệt.
Đây không còn là một chiêu thức. Đây là một sự tái hiện, một sự phô diễn quyền năng của thuở khai thiên lập địa.
Trên đài cao, Diệu Linh, người vẫn đang ung dung xem kịch, bất chợt ngồi thẳng dậy. Đôi mắt phượng của nàng khẽ nheo lại, một tia kinh ngạc thực sự hiện lên, một sự hứng thú mà vạn năm qua hiếm khi xuất hiện.
Nàng khẽ lẩm bẩm, nhưng trong đáy mắt là một cơn chấn động khó tả. 'Thú vị... thực sự quá thú vị. Hóa Linh Cảnh, một cảnh giới mà trong mắt những tồn tại như chúng ta chỉ tựa như trẻ con tập đi, vậy mà hai đứa trẻ này đã có thể dùng chính bước chân non nớt đó để chạm vào ngưỡng cửa của Đạo và Quy Tắc. Đây không còn là thiên phú, mà là một loại định mệnh.'
'Thú vị.' Nàng khẽ lẩm bẩm, ánh mắt không chỉ nhìn trận đấu, mà như đang nhìn thấy hai dòng chảy định mệnh đang va vào nhau. 'Một kẻ dùng Kiếm để tìm trật tự trong hỗn loạn. Một người dùng Rìu để tìm sự sống trong hủy diệt. Hai con đường, nhưng lại cùng chung một cội nguồn. Tương lai của chúng, có lẽ sẽ không chỉ làm rung chuyển Hồn Môn, mà còn là một biến số trong đại cục của các thế lực.'
Nàng quay sang Phù Dung đang ngồi trên ngai vị Tông chủ, một nụ cười đầy ẩn ý hiện lên. "Phù Dung, xem ra ngươi lại phải gánh vác thêm sứ mệnh đào tạo nhân tài cho cả hai vị Thủy Tổ lười biếng chúng ta rồi, ha ha ha."
Dưới lôi đài, tiếng rìu và tiếng kiếm cuối cùng cũng va chạm.
ẦM KRUUUUUUUUUUUUUUUNG! Âm thanh không phải là tiếng nổ, mà là tiếng gào thét của chính thực tại khi bị xé nát. Khiên kiếm khí của Lăng Tiêu vỡ tan như một tinh cầu bị hủy diệt, vạn bóng kiếm hóa thành bụi ánh sáng. Nhát rìu khai thiên cũng lụi tàn sau khi hoàn thành sứ mệnh. Hai luồng sức mạnh không triệt tiêu nhau, mà như hai thái cực xung đột, xé rách cả tấm màn đạo pháp, tạo nên một vùng dị biến nơi quy luật tạm thời bị xóa sổ. Sóng xung kích không phải là năng lượng, mà là chính không gian đang co giật, gào thét. Lớp khiên của Phù Dung rung chuyển dữ dội, đạo văn hoa đào trên đó không lụi tàn, mà 'chảy máu' ra những giọt năng lượng thuần khiết. Nền lôi đài không chỉ vỡ nát, mà như bị xóa sổ khỏi thực tại, để lại một vực sâu đen ngòm, nơi pháp tắc còn chưa kịp định hình, khói của sự hỗn mang nguyên thủy bốc lên.
Giữa tâm điểm của sự hủy diệt, hai thân ảnh bị hất văng về hai phía như hai chiếc lá trong bão tố, máu tươi phun ra như một làn sương đỏ, rồi rơi xuống hai rìa của lôi đài đã tan hoang.
Họ nằm đó, bất động, tựa hai vì sao vừa rụng. Khó phân thắng bại.
Cả đấu trường chìm trong sự im lặng sững sờ. Trận chiến đã kết thúc một cách quá mức đột ngột và tàn khốc, để lại một sự chấn động không thể nguôi ngoai.
Đúng lúc đó, Phệ Hồn Lão Ma lại một lần nữa xuất hiện giữa không trung, khí thế uy nghiêm bao trùm.
"Hai ngươi, hòa!" Thanh âm của nàng dõng dạc. "Cả hai đều đạt quy cách tham gia đại hội Ma Diệm Tông. Đây là quy luật được phá lệ trong lịch sử Hồn Môn chúng ta!"
Rồi nàng nhìn hai thân ảnh đang cố gắng gượng dậy, giọng nói không chỉ là uy nghiêm, mà như một sợi tơ của định mệnh, trói buộc hai linh hồn lại với nhau: 'Sợi chỉ của vận mệnh đã được dệt. Hai con đường của các ngươi, dù khác biệt, nay đã quy về một mối. Hãy đến bái kiến người sẽ dẫn dắt Đạo của các ngươi, Phù Dung Tông chủ.'
Lăng Tiêu và Huyền Triệt nhìn nhau, rồi cùng nở một nụ cười yếu ớt nhưng đầy mãn nguyện. Họ không chút do dự, lảo đảo tiến lại gần nhau, dìu nhau đứng vững, rồi cùng quay về phía đài cao, đồng loạt quỳ một gối xuống.
"Đệ tử, tham kiến sư phụ!"
Một tiếng hô đồng thanh, không chỉ là sự tuân lệnh, mà còn là một sự quy tâm chân thành.
Sau khi hành lễ, hai người họ đứng dậy. Huyền Triệt không còn vẻ khoa trương, Lăng Tiêu cũng không còn sự lạnh lẽo. Họ nhìn nhau, rồi Huyền Triệt không nói gì, chỉ dùng cánh tay còn lành lặn của mình khoác mạnh qua vai Lăng Tiêu, kéo người huynh đệ vào một cái ôm vụng về nhưng đầy sức nặng. Cú va chạm của hai thân thể đầy thương tích khiến cả hai phải nhăn mặt vì đau, nhưng cơn đau đó lại như một lời khẳng định ngọt ngào rằng họ vẫn còn sống, vẫn còn đứng đây cùng nhau. Lăng Tiêu ban đầu có chút cứng người trước sự thân mật đột ngột, nhưng rồi cũng vòng tay ôm lại, một cái ôm của sự thừa nhận và tin tưởng tuyệt đối.
Khi họ buông nhau ra, Huyền Triệt nhìn thẳng vào mắt Lăng Tiêu, giọng nói không còn sự ngạo nghễ, mà là một sự trầm lắng sau trận chiến.
"Sư huynh, nhát rìu cuối cùng của ta... đã không thể phá vỡ được sự tĩnh lặng trong tâm kiếm của huynh." Hắn khẽ thở dài, một hơi thở mang theo cả sự thán phục. "Con đường của huynh, thực sự rất mạnh."
Lăng Tiêu cũng lắc đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ.
'Kiếm của ta có thể bảo vệ, nhưng không thể khai sáng. Phong thái của ngươi, dù cuồng phóng, lại ẩn chứa sinh cơ. Sau trận này, ta nghĩ... Kiếm Đạo của ta có lẽ cũng nên học cách lắng nghe giai điệu của gió, thay vì chỉ là sự tĩnh lặng của núi non.'
Huyền Triệt bật cười, một tiếng cười sảng khoái, rồi lại ho sặc sụa vì vết thương. Hắn vỗ vai Lăng Tiêu một lần nữa.
"Vậy thì sau này, ta sẽ cùng huynh luận về 'Động', huynh dạy ta về 'Tĩnh'. Chúng ta, cùng nhau bước tiếp!"
Họ không nói thêm gì nữa. Chỉ có một ánh mắt, một nụ cười, một sự thấu hiểu đã vượt qua mọi ngôn từ. Hai người họ, một tĩnh một động, một kiếm một rìu, nay đã tìm thấy sự hài hòa trong chính sự đối lập. Họ dìu nhau, lảo đảo rời khỏi sàn đấu đã tan nát, nhường lại sân khấu và một huyền thoại vừa mới được viết nên cho những người đến sau.