Cherreads

Chapter 83 - CHƯƠNG 83: OÁN CẦM VỌNG CỔ

Giữa Chủ Kiếm Đài, tiếng cười của vạn vạn con dân sau màn ra mắt “kinh thiên động địa” của Uyển Nhi vẫn chưa dứt. Ngay cả Phù Dung, vị tân Tông chủ luôn giữ vẻ thanh tao, cũng phải đưa tay che miệng, bờ vai khẽ run lên. Trên bảo tọa sen tím, Diệu Linh chỉ biết thở dài, trong ánh mắt vừa có sự bất lực lại vừa tràn ngập cưng chiều.

Phệ Hồn Lão Ma, sau một thoáng hóa đá, cuối cùng cũng lấy lại được sự uy nghiêm của một vị Thủy Tổ. Nàng ho khan một tiếng, luồng ma khí lạnh lẽo tức thì dập tắt mọi tiếng cười còn sót lại, trả lại cho lôi đài sự tĩnh lặng chết chóc.

Khi mọi ánh mắt lại một lần nữa đổ dồn về phía hai cánh cổng dành cho thí sinh, Phệ Hồn đọc nốt cái tên cuối cùng trong danh sách, thanh âm của nàng lần này không còn sự cuồng nhiệt, mà là một sự ngưng trọng đến lạ thường, tựa như đang gọi tên một định mệnh:

“Triệu... Lam... Vân đối kháng Uyển... Nhi!”

Lời vừa dứt, không khí trên lôi đài lại một lần nữa biến đổi.

Từ phía cánh cổng đối diện, một thân ảnh chậm rãi bước ra.

Khi hắn bước ra, tiếng cười đùa trên khán đài không phải bị dập tắt bởi uy áp, mà như tự nguyện chìm vào im lặng. Ngọn lửa trên các đài đuốc không còn cháy rực rỡ, mà ánh lửa cũng trở nên yếu ớt, run rẩy, như đang sợ hãi trước một nỗi buồn quá lớn. Ngay cả những đệ tử ồn ào nhất cũng bất giác im lặng, cảm thấy một cái lạnh lẽo không phải từ thời tiết, mà từ một câu chuyện bi thương đang lặng lẽ lan tỏa trong không khí. Không khí đặc quánh lại, đến mức người ta có thể 'nghe' thấy tiếng trái tim mình đang đập một cách nặng nề. Ngọn lửa trên các đài đuốc không chỉ yếu đi, mà như đang 'khóc' ra những dòng sáp nóng, run rẩy trước một nỗi bi thương quá lớn. Vạn người không hẹn mà cùng cảm thấy một nỗi cô tịch không tên dâng lên trong lòng, một cái lạnh lẽo thấu vào tận xương tủy, không phải từ thời tiết, mà từ một câu chuyện bi thương đang lặng lẽ chiếm lấy cả không gian.

Đó là một thiếu niên chừng mười tám, mười chín tuổi. Hắn vận một bộ y phục của kiếm khách, màu đen tuyền không hoa văn, chỉ có bốn chữ 'Khúc Dạ Chi Tâm' được thêu bằng chỉ bạc, lặng lẽ như một tiếng than. Dáng người hắn cao gầy, nhưng tấm lưng lại thẳng tắp tựa một cây tùng đơn độc thách thức bão tuyết trên đỉnh núi vạn năm. Gương mặt hắn thanh tú, nhưng nét đẹp đó lại không phải của sự mềm yếu, mà là vẻ đẹp sắc lạnh của một lưỡi kiếm cổ ẩn mình trong đêm, một nét phong trần được tôi luyện từ bi thương, toát lên khí chất của một anh hùng đã bước qua vạn nẻo đường cô độc. Hắn không nói, đôi môi mỏng luôn mím chặt, như thể đã quên mất cách để cất lời với thế gian.

Cái nhìn đó không mang theo dục vọng hay sự dò xét, mà là một vực sâu của nỗi cô tịch, như đang tìm kiếm một tiếng vọng đồng điệu. Giữa vạn vạn sinh linh, chỉ có thân ảnh đó là có màu sắc trong thế giới đen trắng của hắn. Một sự ấm áp le lói mà hắn chưa từng biết tên, khiến tiếng oán hờn từ Hắc Tâm Cầm sau lưng cũng phải tạm thời im bặt. Dường như cảm nhận được ánh nhìn sâu thẳm đó, trái tim vốn lười biếng của Kỷ Dao Dao bỗng lỡ một nhịp, như thể một sợi dây đàn vô hình trong tâm hồn vừa bị ai đó khẽ gảy lên. Một cảm giác xa lạ nhưng lại thân thuộc đến khó tả chợt trỗi dậy, khiến nàng bất giác rùng mình, đôi má ửng hồng. Nàng vội vàng đưa hai tay lên má, không phải chỉ để che đi sự ngượng ngùng, mà như để ngăn lại một cảm xúc kỳ lạ đang muốn trào ra. Khoảnh khắc ấy, dường như có một sợi tơ hồng vô hình, một sợi dây kết duyên không ai nhìn thấy, lặng lẽ nối liền giữa hai con người ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Một ý trung chớm nở, một ý thê đã định, một mối duyên phận mà ngay cả Thiên Đạo cũng không thể nào đoán trước, đã lặng lẽ bắt đầu từ một cái nhìn vô tình.

Nhưng thứ khiến người ta không thể rời mắt, là đôi mắt của hắn. Một đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ thu không gợn sóng, nhưng lại sâu thẳm, đen kịt như vực sâu của màn đêm nguyên thủy, nơi không một tia sáng nào có thể chạm tới, chỉ có cái lạnh lẽo của sự tuyệt vọng vĩnh hằng.

Và sau lưng hắn, là một thanh cổ cầm... Ngay cả khi im lặng, nó dường như vẫn đang nuốt chửng ánh sáng và âm thanh xung quanh, tạo ra một vùng tĩnh lặng tuyệt đối đến rợn người. Những ngọn cỏ trên lôi đài gần hắn nhất không chỉ úa vàng, mà như đang 'khóc' ra những giọt sương đen kịt. Vài trưởng lão có tu vi cao thâm ở gần bất giác cảm thấy lồng ngực như bị một tảng đá vô hình đè nặng, một nỗi bi thương không rõ nguyên nhân len lỏi vào từng thớ thịt, buộc họ phải vận công chống lại.

Trên bảo tọa sen tím, Diệu Linh nhìn thân ảnh thiếu niên đó, đôi mày phượng thanh tú khẽ chau lại. Nàng quay sang Phù Dung, người vẫn đang an tọa trên ngai vị Tông chủ, thanh âm mang theo một tia hiếu kỳ:

“Phù Dung, ngươi có thấy cây cổ cầm sau lưng hắn không?”

Phù Dung gật đầu, vẻ thanh tao thường ngày của nàng đã biến mất, thay vào đó là một sự ngưng trọng hiếm thấy. Đôi mắt tím của nàng như nhìn thấu cả quá khứ và tương lai, bắt đầu kể lại một câu chuyện đã bị thời gian chôn vùi.

“TRIỆU LAM VÂN: Tay gảy đàn, miệng không nói. Đánh một khúc – đạo tâm kẻ khác gãy, còn đạo tâm ta vẫn đang nứt.”

Giọng nàng trầm xuống, mang theo một nỗi bi thương không thuộc về thế gian này.

“Phụ thân hắn, Triệu Lôi Dã, từng là một thể tu bán tiên, một Đế Đài Võ Vương uy chấn một phương. Nhưng sau một trận chiến bị hãm hại, thua một cách oan khuất, đạo tâm bị phế, tu vi mất sạch. Ông không truyền cho con trai mình pháp thuật, mà chỉ dạy hắn cách giữ vững ý chí không phải qua kinh văn, mà là qua từng thớ máu thịt, qua nỗi đau thể xác.”

Diệu Linh khẽ nói, giọng có chút thán phục: 'Thể tu bán tiên... con đường đó vốn đã là nghịch thiên, lại còn bị phế đạo tâm, nỗi uất hận đó chắc chắn không nhỏ.'

“Mẫu thân hắn, Lam Tử Khuynh, là một cầm tu ẩn dật. Bà từng là người giữ 'Khúc Vô Ngôn' trong Ma Cầm Điện, một khúc nhạc có thể lay động cả càn khôn. Nhưng chỉ vì 'gảy sai nơi, khiến hơn ba ngàn tu sĩ hóa điên', bà bị xem là tà ma, bị cả giới tu chân truy sát, phải ẩn cư trong Vọng Nguyệt Cốc, nuôi lớn Lam Vân bằng tiếng đàn và... oán khí của chính mình. Bà từng nói: ‘Đứa trẻ này… tiếng khóc không phải nước mắt, mà là sát âm’.”

Phù Dung dừng lại, ánh mắt nhìn về phía thanh cổ cầm trên lưng Lam Vân.

“Và cây cầm đó... nó có một cái tên, HẮC TÂM CẦM.”

“Nó được chế tạo bởi Tử Vô Vọng – tổ sư khai môn của Ma Cầm Điện, một kẻ từng yêu Thiên Đế Thê, nhưng lại bị phản bội, bị xóa tên khỏi lịch sử. Trong cơn phẫn hận tột cùng, lão đã gảy một khúc nhạc giết chết hơn nửa giới tu chân, rồi tự phong ấn chính mình vào trong khúc oán ca đó. Thân cầm được làm từ Gỗ Huyền Linh Tâm Mộc – một loại gỗ chỉ mọc lên từ trái tim của những Cổ Thụ đã chết trong uất hận. Và dây đàn… là gân của chính Tử Vô Vọng sau khi lão tự trảm đi tâm mạch của mình.”

“Âm thanh của nó không vang qua tai, mà đánh thẳng vào huyết quản. Mỗi khi được gảy lên, nó lại hút lấy một phần cảm xúc của người đánh. Nếu đạo tâm không đủ vững, sẽ bị chính cây đàn nuốt chửng linh hồn.”

“Năm đó, Lam Vân mới mười ba tuổi. Trong một đêm nguyệt thực, một đoàn sát thủ tìm đến, truy diệt Lam Tử Khuynh. Trước khi bị thiêu sống trong kết giới, bà đã dùng máu của chính mình, vẽ bảy dấu huyết chú trên dây đàn, kết thành một ấn quyết gọi hồn cây cầm cổ. Hắc Tâm Cầm từ trong hang núi bay ra, rơi đúng vào tay Lam Vân lúc ấy đang bị đánh gần chết. Cậu bé, trong vô thức, đã gảy lên ba nốt nhạc đầu tiên…”

Phù Dung kể đến đây, thanh âm không khỏi có chút run rẩy. Nàng đưa mắt nhìn thân ảnh cô độc trên lôi đài, trong ánh mắt tím hiện lên một sự thương cảm và cả kiêng dè. 'Một đứa trẻ mười ba tuổi đã phải gánh trên vai một mối thù và một cây ma cầm như vậy, con đường phía trước của hắn, định sẵn sẽ không có ánh mặt trời.' Nàng nói tiếp: “...cả đoàn sát thủ nổ tung, máu của chúng ngấm xuống phiến đá, tạo thành một cái ao máu mà người đời sau gọi là ‘Thập Âm Trì’. Đêm đó, trời mưa… không vì khí, mà vì tiếng đàn.”

Diệu Linh và Phệ Hồn im lặng lắng nghe. Một câu chuyện nhuốm màu bi kịch và thù hận.

Phù Dung kết luận, giọng nói như một lời tiên tri: “Hắc Tâm Cầm không chọn người, nó chọn nỗi đau sâu nhất. Trong lõi cây cầm vẫn còn một đoạn tàn thức của Tử Vô Vọng đang ngủ say. Mỗi khi Lam Vân chơi khúc ‘Dạ Huyền Tâm Phá’, hắn cảm thấy lồng ngực mình nhói lên, như có một người khác đang khóc than từ bên trong.”

Lời kể vừa dứt, trên lôi đài, hai thân ảnh, một tĩnh một động, đã đứng đối diện nhau.

Uyển Nhi, sau cú ngã dở khóc dở cười, lúc này đã đứng thẳng dậy. Nàng không còn vẻ tinh nghịch, đôi mắt đỏ rực như hồng ngọc nhìn thẳng vào thiếu niên trước mặt, một sự tò mò thuần khiết, không một chút sát khí. Nàng cảm nhận được từ hắn một nỗi buồn sâu thẳm, một sự cô độc giống như nàng đã từng trải qua.

Triệu Lam Vân cũng nhìn nàng. Hắn không thấy một đối thủ, mà như đang nhìn vào một vầng thái dương rực rỡ, một sự sống động mà thế giới của hắn đã không còn.

Tiếng cười trên khán đài đã tắt hẳn. Mọi ánh mắt đều nín thở. Màn ra mắt hài hước của Uyển Nhi đã bị nỗi bi thương vô hình từ Triệu Lam Vân xóa nhòa. Giờ đây, chỉ còn lại sự im lặng của hai thế giới hoàn toàn đối lập, sắp sửa va vào nhau.

Một bên là ánh nắng ban mai rực rỡ nhưng lại ẩn chứa cuồng phong. Một bên là màn đêm tĩnh lặng, nhưng lại giấu trong mình tiếng khóc than của một vì sao đã chết.

Triệu Lam Vân không nói một lời. Hắn chậm rãi tháo thanh cổ cầm sau lưng, động tác không một chút thừa thãi, như một nghi thức đã lặp lại vạn lần trong cô độc. Hắn ngồi xuống, không phải khoanh chân tĩnh tọa, mà ngồi một cách tự nhiên, tấm lưng vẫn thẳng tắp như một ngọn núi. Hắn nhẹ nhàng đặt Hắc Tâm Cầm lên đùi. Mười ngón tay thon dài, trắng nhợt của hắn khẽ lướt trên những sợi dây đàn đã nhuốm màu tuế nguyệt. Một âm thanh trầm thấp, tựa tiếng than của một linh hồn viễn cổ, không vang qua tai mà dội thẳng vào tâm thức của vạn người, khiến máu trong huyết quản như muốn đông lại. Chỉ riêng hành động đó, đã khiến cả trời đất như nín thở, chờ đợi nốt nhạc đầu tiên của một bản oán ca sắp sửa hủy diệt cả đạo tâm.

More Chapters