Bên trong Mộ Hư Các, hàn khí từ chiếc giường băng vĩnh cửu dường như cũng không thể nào sánh được với sự ngưng trọng đang bao trùm lấy không gian. Ba thân ảnh tuyệt mỹ, ba tồn tại đứng trên đỉnh cao của các cõi giới, lặng lẽ đứng đó, mỗi người mang một tâm tư, nhưng ánh mắt đều đồng loạt hướng về thiếu nữ đang say ngủ, hơi thở đã đều đặn trở lại.
Sự tĩnh lặng bị phá vỡ bởi tiếng bước chân nhẹ nhàng, không một tiếng động của Phù Dung. Nàng không còn vẻ ung dung thường ngày, đôi mày thanh tú nhíu chặt, trong đôi mắt tím huyền bí là sự toan tính sắc bén của một quân sư đang đối mặt với một ván cờ sinh tử. Nàng bồn chồn đi qua đi lại, tà áo nửa đỏ nửa trắng khẽ lay động, tựa như hai thái cực của vận mệnh đang giằng xé. Cuối cùng, nàng dừng lại, nhìn thẳng vào Phệ Hồn Lão Ma.
"Phệ Hồn sư tỷ, người còn bao nhiêu Oán Đế?"
Thanh âm của nàng không lớn, nhưng lại như một mũi kim châm thẳng vào điểm mấu chốt của vấn đề, khiến không khí càng thêm đặc quánh.
Phệ Hồn tĩnh lặng. Chiếc mặt nạ trắng vô cảm che đi mọi biểu cảm, nhưng sự ngưng trọng trong khí tức của nàng đã là một câu trả lời. Nàng không nói, chỉ chậm rãi đưa bàn tay phải của mình lên. Ma khí hắc ám từ đầu ngón tay tuôn ra, không cuồng bạo, mà như đang bị một vực sâu vô hình hút vào, xoáy tít rồi cô đặc lại thành một khối cầu đen kịt. Nó không mờ, mà sâu thẳm, nuốt chửng cả ánh sáng. Bên trong không phải là 'dường như', mà là hàng vạn gương mặt thật sự đang vặn vẹo, bị ép vào nhau, miệng há ra trong một tiếng gào thét không lời, nỗi oán hận tinh thuần của chúng khiến không gian xung quanh cũng phải rên rỉ, mục ruỗng.
"Tam Thiên Ức Oán Đế. Ta chỉ còn từng này." – Giọng nàng khàn đặc, mang theo sự mệt mỏi của một người đã dùng chính linh hồn mình để giam cầm một thứ không nên tồn tại.
Thấy quả cầu đó, một nụ cười nửa miệng, một nụ cười của kẻ đã tìm thấy quân cờ quyết định, nở trên môi Phù Dung. Ánh mắt nàng lóe lên sự vui sướng của một người chơi cờ vừa nhìn thấu được ván cờ của đối thủ, và cả của chính mình.
"Đủ rồi!" Nàng nói, giọng đầy quả quyết. "Dùng Oán Đế – một tuyệt thế tu sĩ chết trong sự bất công tuyệt đối, đến mức thiên kiếp không cho siêu thoát, tâm linh và thần hồn đều bị oán niệm giam giữ vĩnh hằng. Nó không còn là vong linh, mà đã trở thành Thần Hồn Hỗn Độn, có thể tái hiện lại sức mạnh khi còn tại thế, vận dụng đại đạo, thậm chí là triệu hồi Cực Oán Đế để điều khiển thiên tai, hủy diệt nhân quả. Nó có thể xé rách Thiên Mệnh, tái lập Thiên Đạo theo oán thù của riêng nó."
Nàng dừng lại, ánh mắt nhìn xoáy vào Diệu Linh Tiên Tử, người vẫn đang im lặng từ đầu đến cuối, đôi mắt phượng chỉ hướng về Uyển Nhi, ẩn chứa một nỗi bi thương không thể che giấu.
"Oán Đế không có điểm yếu trực tiếp,"Phù Dung nói tiếp, từng lời sắc bén như dao, "nhưng nếu nó được tha thứ, hoặc được thừa nhận công lý... nó sẽ tự xóa bỏ sự tồn tại của chính mình khỏi thế gian này. Và đó chính là cách để đánh vào điểm yếu của Uyển Nhi."
Nàng liếc nhìn Diệu Linh, đôi mắt tím như nhìn thấu tâm can, rồi khẽ đưa một ngón tay lên, nụ cười nửa miệng càng thêm phần thâm sâu.
Diệu Linh chợt hiểu ra. Nàng không đáp lời ngay. Bàn tay đang đặt trên thành giường băng của nàng bất giác siết lại, mạnh đến mức khối băng vĩnh cửu cũng phải rạn nứt một cách vô thanh. Hàn khí vạn năm dường như cũng không thể làm dịu đi cơn sóng ngầm đang cuộn trào trong đạo tâm. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt phượng nhìn xoáy vào Phù Dung, thanh âm không còn vẻ uy nghiêm, mà là một tiếng thì thầm mang theo sức nặng của một ngọn núi: 'Cái giá phải trả... là ta sao?'
"Đúng vậy."Phù Dung không hề do dự. "Người là điểm yếu duy nhất của Uyển Nhi, cũng chính là đại đạo mà con bé phải vượt qua trong trận chiến ngày mai. Oán Linh trong người nó được kích phát từ bi kịch của tiền kiếp, từ sự mất mát. Muốn hóa giải nó, con bé phải đối mặt với một sự 'mất mát' tương tự, một sự lựa chọn đau đớn nhất. Nó phải học cách chấp nhận, học cách buông bỏ, và quan trọng nhất, học cách tha thứ."
"Với địa vị Bất Hủ và sức mạnh của ngài, ta tin rằng một vận mệnh sẽ thay đổi. Kết cục bi ai, bi thương này… có thể sẽ khác đi. Đồng thời, đây cũng là cơ duyên để Uyển Nhi có thể lĩnh ngộ Trảm Xác Hồn Kiếp và Mộng Tình Kiếp. Con đường của con bé, phải do chính nó tự bước đi."
Nàng nhìn cả hai vị Thủy Tổ, lời nói cuối cùng mang theo sức nặng của cả một ván cờ định mệnh. "Nhưng điều này, phải phụ thuộc vào hai vị Thủy Tổ rồi."
…
Sáng sớm canh nhất, tại Chủ Kiếm Đài.
Tử khí ngàn năm của đại điện dường như bị tiếng cười nói và ánh lửa xua tan. Dưới sự cai trị của Phù Dung, Hồn Môn không chỉ có trật tự, mà còn có cả sức sống, một sự thay đổi mà ngay cả những trưởng lão cố chấp nhất cũng phải thầm thừa nhận. Từ khi Phù Dung tiếp quản, luật lệ tuy nghiêm khắc, nhưng những ngày hội như thế này lại được tổ chức một cách tưng bừng, phá vỡ sự âm u, chết chóc cố hữu của Hồn Môn. Toàn cõi Lục Huyết Hải dường như đang nín thở dõi theo trận chiến cuối cùng qua những tấm quang kính lơ lửng trên trời.
Giữa biển người đang chen chúc một cách có trật tự hơn thường lệ, một gã tu sĩ ma đạo với thân hình to béo, trên người lủng lẳng những chiếc túi chứa đựng các loại tàn hồn, gắt gỏng la lớn: 'Nào nào, tránh đường cho lão gia đây xem nào! Thân hình các ngươi như những trái núi thịt, che hết cả thiên cơ rồi, làm sao ta đặt cược cho trận thư hùng đỉnh cao đây?'
Một nhóm thiếu niên khác thì xì xào bàn tán: "Hôm nay là nữ tử đấu với Quân Vương Triệu Lam Vân đấy. Nghe nói thực lực của hai người họ đều đã chạm đến ngưỡng không thể tưởng tượng nổi trong cùng thế hệ!"
Đúng lúc đó, không gian giữa lôi đài không chỉ gợn sóng, mà như một mặt nước bị một sức mạnh vô hình từ bên dưới đẩy lên. Không gian vặn vẹo, rồi bị xé toạc ra không một tiếng động, để lộ một màu đen sâu thẳm hơn cả hư vô. Từ trong đó, một thân ảnh khổng lồ cao hơn hai trượng, khoác hắc bào với chiếc mặt nạ trắng vô cảm, chậm rãi bước ra, uy nghiêm mà ma mị. Đó chính là Phệ Hồn Lão Ma.
Nàng không nói những lời khai mạc rườm rà. Nàng chỉ dang rộng hai tay, thanh âm trầm hùng, mang theo một sự cuồng nhiệt được giải phóng, vang vọng khắp không gian:
"Các con dân, tự do! Tự do! Tự do nào!"
Lời nói của nàng như một mồi lửa, thổi bùng lên chiến ý và sự cuồng nhiệt trong lòng vạn người. Hàng loạt cánh tay tung lên, vô số cánh hoa hồng đỏ thắm được ném xuống sân đấu, tựa một cơn mưa máu thơm ngát. Cả khán đài vang dậy tiếng hò reo, tiếng trống trận thúc giục, tiếng tù và vang vọng, hòa thành một bản giao hưởng của sự hủy diệt và vinh quang