Cherreads

Chapter 81 - CHƯƠNG 81: Ly Biệt Tiễn Hành 

Sau khi pháp chỉ của Thủy Tổ được ban ra, cả Thiên Vương Đế Quốc như được thắp lên bởi một ngọn lửa của hy vọng và sự cuồng nhiệt. Tin tức về đại hội, về cơ duyên được đến Ma Diệm Tông, đã như một cơn gió xuân, lan đến từng mái nhà, từng con hẻm, thổi bùng lên những ước mơ đã ngủ quên. Hai ngày ngắn ngủi trước khi các thí sinh tập hợp, là hai ngày của những lời dặn dò, của những giọt nước mắt giấu sau tiếng cười, của những bữa cơm đoàn viên mang theo cả nỗi lưu luyến và niềm tự hào.

Tại một tiểu viện đơn sơ ở phía Tây đế đô, một cảnh tượng dở khóc dở cười đang diễn ra.

"Vô Ngân à, con xem, cái áo bông này dày dặn lắm, lên núi tu luyện nhỡ đâu trời trở rét thì sao!" - Mẹ của Tạ Vô Ngân, một người phụ nữ phúc hậu, đang cố gắng nhét một chiếc áo bông to sụ vào cái tay nải vốn đã chật cứng.

"Mẫu thân... bây giờ là mùa hạ mà..." - Tạ Vô Ngân, mỹ nhân thường ngày trên lôi đài mạnh mẽ bao nhiêu, thì giờ đây chỉ biết méo mặt nhìn cái tay nải của mình sắp biến thành một quả cầu vải.

"Hạ thì hạ chứ!" - Người cha đứng bên cạnh, tay cầm một xâu tỏi đen kịt, mặt mày nghiêm trọng. "Cha nghe người ta nói trên núi nhiều yêu ma chướng khí, con mang theo xâu tỏi trừ tà này, treo trước cửa phòng ngủ cho an tâm!"

Tạ Vô Ngân bất lực nói: "Phụ thân, con là đi tu tiên, không phải đi bán tỏi..." Nàng không dám ở lại lâu hơn, chỉ sợ một khắc yếu lòng sẽ không thể cất bước. Nàng ôm chầm lấy cha mẹ một lần cuối, rồi quay người, giọng nói mang theo sự quả quyết: "Cha mẹ ở nhà bảo trọng. Nhớ chờ tin vui ngày con trở về!" Dứt lời, nàng cất những bước chân vội vã chạy về phía Hồn Môn. Phía sau, hai bóng hình già nua đứng đó, vẫy tay mãi cho đến khi bóng con gái khuất dạng sau cổng thành, nước mắt lưng tròng.

Trong một phủ đệ khang trang, một màn kịch khác còn náo nhiệt hơn.

"KỶ! DAO! DAO! Con có tin ta xông vào lôi con dậy không hả!" - Mẹ của Kỷ Dao Dao chống nạnh đứng ngoài cửa, giọng lanh lảnh.

"Aiya... mẫu thân, con tu luyện cả đêm qua, mệt lắm..."- Giọng nói lười biếng từ trong phòng vọng ra.

"Bà lại chiều hư con bé đó à," người cha ngồi bên bàn trà, nhàn nhã lật một trang sách, "cứ để cho con bé nghỉ ngơi thêm đi."

"Ông thì biết cái gì!" - Người mẹ hùng hổ đẩy cửa bước vào, bưng theo một mâm cơm thịnh soạn. "Con bé sắp đi xa, ta chỉ lo lắng cho nó một chút thôi mà."

Kỷ Dao Dao lúc này mới chịu ngồi dậy, nhưng vẻ mặt lại không mấy vui vẻ. Nàng nhìn cha mẹ, giọng buồn bã: "Cha mẹ à, con chỉ muốn ở lại cùng cha mẹ thôi."

Cha mẹ nàng nghe vậy, lòng không khỏi xót xa. Người mẹ ngồi xuống bên cạnh, an ủi: "Con ngốc ạ, con đường của con nhiều thứ tuyệt vời hơn khi ở đây. Cha mẹ mong rằng, một ngày nào đó, con có thể mang vinh danh đến tổ tông nhà Kỷ chúng ta." Bà dừng lại, giọng bỗng trở nên nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe. "Con thấy đó, sư huynh con mất tích, chúng ta đã tìm kiếm vô ngàn ấy năm không có tin tức gì. Mẹ mong rằng sau này con đủ mạnh có thể tìm thấy nó."

Nghe đến hai chữ "sư huynh", vẻ lười biếng trên mặt Kỷ Dao Dao lập tức biến mất. Nàng im lặng ngồi dậy, trong đôi mắt phượng kiêu kỳ chợt lóe lên một tia sắc lạnh như dao. Nàng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng gật đầu, bắt đầu ăn một cách nghiêm túc.

Tại sân viện nhà Phó Vũ Kình lại là một "chiến trường" thực sự.

"Nào nào! Hôm nay hai cha con chúng ta uống một bữa say đi, nâng chén nào!" - Cha của Phó Vũ Kình đang ôm một vò rượu to tướng, ép con trai.

"Cái lão già chết tiệt này, có để cho đứa con hư của ông yên ổn không!" - Mẹ của Phó Vũ Kình, tay cầm cây chổi, dí vào người chồng mình chạy quanh vườn. "Mấy khi hai cha con nhà ta ngồi chung một bàn, bà cho tôi và con một ngày say chứ!"

Phó Vũ Kình lúc này lắc đầu thở dài, chỉ biết đứng giữa can ngăn.

Trái ngược với những nơi khác, căn nhà nhỏ của Cố Thanh Hàn lại chìm trong im lặng. Cả ngày, hắn chỉ lẳng lặng giúp cha sửa lại hàng rào, giúp mẹ bổ củi, không nói một lời từ biệt.

Sáng hôm sau, khi cha mẹ hắn thức giấc, Cố Thanh Hàn đã đi rồi. Trên bàn, chỉ còn lại một túi ngân lượng và một bức thư được viết nắn nót.

Hai bậc sinh thành run run mở thư ra đọc:

"Cha mẹ, con xin lỗi vì đi đột ngột này. Con hứa với cha mẹ sau này cho gia đình chúng ta một cuộc sống giàu sang, cho cha mẹ ăn những món đắt tiền nhất, cho cha mẹ mặc những bộ nhung lụa quyền quý, cùng cha mẹ đi mây về gió cùng cha mẹ chiêm nghiệm những khung cảnh đẹp."

Hai bậc sinh thành đọc thư, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Trong khi khói bếp của nhân gian còn vương vấn nỗi ly biệt cười ra nước mắt, thì tại nơi sâu nhất của Hồn Môn, trong Mộ Hư Các lạnh lẽo tựa cửu tuyền, một cơn bão tố ở một tầm mức khác đang âm thầm gào thét.

Diệu Linh, Phệ Hồn và Phù Dung đứng lặng quanh chiếc giường băng, nhìn Uyển Nhi vẫn đang say ngủ. Không khí nặng nề đến mức có thể đông kết cả thời gian.

"Oán Linh..." Phù Dung lặp lại hai từ đó, giọng nói không còn sự bình tĩnh thường thấy mà nhuốm đầy ưu tư. "Một khi hình thành, nó sẽ bị chấp niệm chi phối, tàn sát tất cả những gì nó cho là kẻ thù trong ký ức. Sức mạnh của Uyển Nhi, một khi không bị lý trí khống chế mà bộc phát qua lăng kính của thù hận, sẽ là một tai họa mà ngay cả ba chúng ta hợp lực cũng chưa chắc đã trấn áp nổi."

Nàng dừng lại, ánh mắt trở nên vô cùng ngưng trọng: "Sức mạnh của Uyển Nhi không thể đo lường được. Ngay cả một Thuật Sư ở Tàn Giới Lệch, một tồn tại từ thời Hằng Cổ Chi Thủy đã đạt địa vị Thần Thoại, cũng không thể nào chống lại được sức mạnh của con bé khi nó đã hóa thành Oán Linh."

"Một bi kịch từ thời Vạn Cổ Chi Thủy sẽ tái hiện. Và khi đó," Phù Dung nhìn vào khoảng không, giọng nói như một lời tiên tri đáng sợ, "cõi Mộng Huyễn chứa vô ngàn Trụ Đạo Tâm này... có lẽ sẽ chỉ còn lại một khoảng không vô hình trong màn trắng xóa kia."

More Chapters