Dưới tán Dược Hồn Thụ cổ thụ, không gian tĩnh lặng như một bức tranh thủy mặc ngàn năm. Tán cây khổng lồ tựa một chiếc lọng xanh ngọc, che phủ cả một khoảng trời, mỗi phiến lá đều ẩn chứa đạo vận, khẽ rung rinh trong làn gió mang theo hương thảo mộc thanh khiết, làm gột rửa mọi tạp niệm. Ánh nắng ban mai len lỏi qua từng kẽ lá, không gay gắt, mà dịu dàng như những dải lụa vàng, vẽ nên những vệt sáng lấp lánh trên nền cỏ xanh mướt, nơi những giọt sương đêm vẫn còn đọng lại, long lanh tựa những viên pha lê nhỏ bé, tinh khôi.
Giữa khung cảnh an yên đó, Uyển Nhi đang tĩnh tọa. Nàng ngồi đó, lưng thẳng tắp, hai tay kết ấn, hơi thở đều đặn, đã hoàn toàn chìm vào trạng thái vô ngã, hòa làm một với nhịp đập của đất trời.
Khi nàng còn đang chìm trong cảnh giới huyền diệu đó, không gian bên cạnh nàng khẽ gợn lên một vòng sóng lăn tăn, rồi một thân ảnh tuyệt mỹ từ trong hư không bước ra, không một tiếng động, không một gợn gió. Diệu Linh đã đến. Nàng không làm kinh động đến tiểu đồ đệ, chỉ lặng lẽ đứng đó, quan sát. Ánh mắt phượng của nàng không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, mà tràn ngập một sự phức tạp khó tả. Có niềm tự hào của một người thầy khi thấy hạt giống mình gieo trồng đã đâm chồi nảy lộc. Có sự vui mừng của một người cô độc vạn năm tìm thấy chút hơi ấm. Nhưng sâu trong đó, là một nỗi lo âu không tên, một nỗi sợ hãi mơ hồ khi nhìn thấy con đường định mệnh đầy chông gai đang mở ra trước mắt đứa trẻ mà nàng hết mực thương yêu.
Sau khi Uyển Nhi hoàn thành một chu kỳ vận công, luồng khí tức quanh người nàng từ từ thu lại. Nàng chậm rãi mở mắt. Đôi mắt đỏ rực như hồng ngọc, sau khi hấp thụ linh khí của đất trời, lại càng thêm trong veo, không một gợn tạp chất. Nhìn thấy sư tôn đang đứng trước mặt, một nụ cười rạng rỡ, thuần khiết tựa ánh nắng ban mai nở trên gương mặt nàng.
"Sư tôn! Người làm sao biết con ở đây?"
Diệu Linh không đáp lời ngay. Nàng chỉ lặng lẽ nhìn Uyển Nhi, ánh mắt phượng sâu thẳm như muốn nhìn thấu cả quá khứ và tương lai của cô bé. Những tán cây, những ngọn cỏ xung quanh như cảm nhận được tâm trạng của nàng, cũng khẽ xào xạc theo một giai điệu trầm buồn. Diệu Linh bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đồ nhi, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình.
"Uyển Nhi, ta có một chuyện muốn hỏi con."
Uyển Nhi mở to đôi mắt, ngước nhìn sư tôn. Thấy vẻ mặt trang trọng hiếm có của người, nàng cũng trở nên nghiêm túc, nhưng đôi mắt vẫn không giấu được sự tò mò, liên tục đảo qua đảo lại, cái đầu nhỏ cũng nghiêng sang trái rồi lại ngả sang phải, một sự hiếu kỳ hồn nhiên. Diệu Linh nhìn dáng vẻ đó, bất giác cũng phải nghiêng đầu theo, rồi một tiếng thở dài khe khẽ bật ra, bàn tay không khỏi đưa lên úp vào mặt, lắc đầu, trong ánh mắt vừa có sự bất đắc dĩ lại vừa ẩn chứa sự yêu thương không nỡ trách phạt.
Nàng đứng dậy, chắp tay sau lưng, bước ra phía rìa tán cây. Ánh hoàng hôn đỏ rực như một vết thương cũ của đất trời, nhuộm cả một góc trời thành màu đỏ bi tráng. Nàng bất giác nhớ lại bóng lưng cô độc của mẹ mình năm xưa, cũng trong một buổi chiều tà thế này. Một nỗi sợ hãi mơ hồ, một câu hỏi mà nàng chưa bao giờ dám đối mặt, bỗng trỗi dậy, không thể kìm nén.
Nàng hít một hơi thật sâu, không khí trong lành của núi Linh Cảnh dường như cũng không thể xoa dịu được cơn bão trong lòng. Nàng biết mình phải hỏi, nhưng cổ họng lại như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Cuối cùng, nàng cất lời, thanh âm không còn là sự uy nghiêm, mà là một tiếng thì thầm run rẩy, một câu hỏi mà nàng sợ phải nghe câu trả lời nhất: "Uyển Nhi... nếu có một ngày... ta không còn ở đây nữa... con sẽ làm gì?"
Câu hỏi đó, như một chiếc chìa khóa ma quái, mở ra một cánh cổng đã bị phong ấn từ vô tận kiếp trước trong linh hồn Uyển Nhi.
Lời vừa dứt, thế giới trong mắt Uyển Nhi vỡ nát. Cơn đau không đến từ bên ngoài, mà trỗi dậy từ chính thức hải của nàng. Nơi đó, Cửu Hành Bản Nguyên đang gầm thét, xé nát những mảnh ký ức đen kịt vừa trỗi dậy, biến thần hồn nàng thành một chiến trường của các quy luật. Đôi mắt đỏ rực bỗng mất đi tiêu cự, trở nên trống rỗng. Một luồng khí tức hỗn loạn, tà dị từ sâu trong thức hải của nàng bộc phát. Diệu Linh biến sắc, không một chút do dự, nàng điểm một ngón tay vào mi tâm Uyển Nhi, một luồng năng lượng dồi dào, thuần khiết mang theo đạo vận của bậc Bất Hủ tức thì tràn vào, cố gắng trấn áp cơn bạo động trong thức hải của đồ đệ.
Nhưng chính lúc đó, thần niệm của nàng đã vô tình chạm phải một mảnh ký ức rời rạc, đen kịt và lạnh lẽo.
Một tiếng vọng không phải của Uyển Nhi, mà như của vạn linh hồn đang gào thét cùng lúc, chồng chéo lên nhau, tạo thành một hợp âm điên loạn dội thẳng vào tâm thức Diệu Linh: 'GIẾT... KẺ THÙ... cha mẹ... máu... GIẾT HẾT!!'... theo sau là tiếng cười man rợ của một kẻ, và tiếng khóc ai oán của một người khác, tất cả hòa vào làm một.
Diệu Linh bất thần giật mình tỉnh lại, thân thể mềm mại khẽ run lên, hơi thở trở nên dồn dập. Nàng nhìn thấy trong mảnh ký ức đó, không chỉ là sát ý, mà còn là bóng hình của một người quen thuộc đến đáng sợ. Chỉ một cái liếc mắt, nhưng luồng khí tức đó, nàng không thể nào quên.
Không còn thời gian để suy nghĩ. Sự an nguy của Uyển Nhi là trên hết. Thân ảnh Diệu Linh lóe lên, ôm lấy Uyển Nhi đang hôn mê, hóa thành một đạo lưu quang màu tím, xé rách không gian, mang theo một tốc độ kinh hoàng chưa từng có, trở về Hồn Môn. Nàng không đáp xuống đại điện, mà bay thẳng vào mật thất sâu nhất – Mộ Hư Các.
Cánh cửa đá nặng trịch vừa mở ra, Phù Dung và Phệ Hồn, những người đang bàn bạc thế sự, lập tức cảm nhận được luồng khí tức bất ổn. Họ đồng loạt quay lại, thấy Diệu Linh đang ôm Uyển Nhi với vẻ mặt lo lắng chưa từng thấy, cả hai không khỏi biến sắc.
Phù Dung là người phản ứng đầu tiên, nhưng nàng không hoảng sợ. Đôi mắt tím của nàng nheo lại, thần thức sắc bén như một lưỡi dao lập tức quét qua Uyển Nhi. "Không phải tẩu hỏa nhập ma," nàng nói nhanh, giọng vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng sợ, "Là ký ức tiền kiếp... chúng đang cố gắng chiếm lấy thần hồn con bé!"
Phệ Hồn cũng bước tới, ma khí quanh người chấn động, sự quan tâm trong đôi mắt đỏ rực không thể che giấu.
Phù Dung không chờ đợi. Nàng lật tay, một viên linh đan ngũ phẩm tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ và sinh khí nồng đậm – Linh Thể Đan – đã nằm trong lòng bàn tay. Nàng đưa tay còn lại lên, những ngón tay thon dài kết thành một ấn quyết phức tạp, cổ xưa.
"Niệm Tước Ấn!"
Thanh âm của nàng vang lên, không phải mệnh lệnh, mà như một lời ru của Đại Đạo. Từ đầu ngón tay nàng, vô số sợi tơ bằng ánh sáng bạc, mỏng manh nhưng lại ẩn chứa pháp tắc của thời gian và ký ức, hiện ra. Nàng điểm nhẹ, viên linh đan hóa thành một dòng năng lượng thuần khiết, hòa cùng những sợi tơ bạc, nhẹ nhàng chui vào mi tâm của Uyển Nhi.
"Một ấn, mười năm; hai ấn, vạn kiếp..." Phù Dung lẩm bẩm, pháp ấn trong tay liên tục biến đổi. Những sợi tơ bạc như những con thoi trên khung cửi vận mệnh, không phá hủy, mà khéo léo "cắt" đi những mảnh ký ức hỗn loạn vừa trỗi dậy, rồi dùng năng lượng của Linh Thể Đan để "phong ấn" chúng lại, tạm thời ổn định thần hồn đang chấn động của Uyển Nhi.
Sau một hồi, hơi thở của Uyển Nhi dần trở nên đều đặn, vẻ thống khổ trên gương mặt cũng tan đi, thay vào đó là sự bình yên trong giấc ngủ. Phù Dung lúc này mới thở phào một hơi, trán đã lấm tấm mồ hôi. Nàng ngồi xuống bên cạnh chiếc giường được tạc từ một khối băng vĩnh cửu, quay sang hai vị Thủy Tổ vẫn đang đứng đó với vẻ mặt đầy lo lắng.
"Ta sẽ lo cho con bé. Hai người đi nghỉ trước đi."
Nhưng Diệu Linh, tâm trí vẫn còn chìm trong hình ảnh kinh hoàng vừa thấy, làm sao có thể rời đi? Phệ Hồn cũng im lặng đứng đó, khí tức trầm mặc, lo lắng. Cả hai người họ, hai tồn tại đứng trên đỉnh cao của vũ trụ, quyết định ở lại, cùng nhau chờ đợi đứa trẻ mà họ xem như đạo cơ của chính mình tỉnh lại.
Bên ngoài Mộ Hư Các, không chỉ các trưởng lão, mà dường như cả Thiên Vương Đế Quốc cũng đang nín thở. Mọi hoạt động tu luyện, mọi tiếng ồn của đế đô đều lặng đi một cách bất thường. Vạn vạn ánh mắt, dù không thể nhìn thấy, đều đang hướng về nơi này, nơi vận mệnh của cả một đế quốc đang được định đoạt bởi nhịp thở của một thiếu nữ. Họ biết, sự an nguy của thiếu nữ bên trong, không chỉ liên quan đến một người, mà có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của cả Đế Quốc Tam Quan.